Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:15:14
Lượt xem: 23
Mặc dù cô ấy không biết Khương Nguyệt đang làm gì nhưng cô ấy tin rằng Khương Nguyệt làm như vậy chắc chắn có lý do.
Thấy Khương Nguyệt cúi xuống thổi ngạt cho ông lão.
Những người xung quanh ngơ ngác, bàn tán xôn xao: “Đây là làm gì vậy, thật là không biết xấu hổ, ông lão người ta đã c.h.ế.t rồi, sao cô ta còn... Thật là xấu hổ, hết nói nổi!”
“Tôi còn tưởng cô ta giỏi lắm, hóa ra đầu óc có vấn đề. Cô ta không nghĩ là ấn ấn ngực, thổi vài hơi vào miệng là người ta có thể sống lại chứ?”
“Không thể để cô ta làm bậy như vậy được, người c.h.ế.t phải được tôn trọng!”
Một người đàn ông định tiến lên ngăn Khương Nguyệt thì bị một thanh niên cao lớn chặn lại, đó là một thanh niên mặc quân phục, dáng vẻ oai phong, người đàn ông lập tức nói: “Đồng chí, ở đây xảy ra án mạng rồi, người phụ nữ này quá hồ đồ! Cậu mau bắt cô ta đi!”
Nguyên Dã cau mày, miệng ngậm điếu thuốc, một tay còn xách thằng nhóc mặc đồ đen đang khóc lóc.
Trong làn khói mờ, anh ta thấy người phụ nữ kia vì mệt mỏi, tóc mái bị mồ hôi làm ướt dính vào thái dương, ánh mắt nghiêm túc lo lắng, rất thu hút người khác.
Một người phụ nữ ra tay nhanh nhẹn có thể bắt trộm đã khiến anh ta rất ngạc nhiên rồi, không ngờ cô còn biết cả hồi sức tim phổi, quả thực khiến anh ta cảm thấy hứng thú.
Hồi sức tim phổi là công việc nặng nhọc, anh đang định tiến đến thay thế thì người phụ nữ kia đã đưa tay ra trước mũi ông lão dò thử, sau đó mừng rỡ nói: “Có hơi thở rồi!”
Đứa trẻ vội vàng chạy đến, đưa tay dò thử hơi thở, lại cúi xuống nghe nhịp tim ông lão, vừa khóc vừa cười: “Đập rồi đập rồi! Ông tôi sống rồi!”
Những người xung quanh vô cùng kinh ngạc: “Cô ta thật sự cứu sống rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-133.html.]
“Ấn ấn ngực, thổi hai hơi, người c.h.ế.t có thể sống lại được sao?”
“Có lẽ chưa c.h.ế.t hẳn, cô ta may mắn thôi!”
Nghe những lời nói vô tình của mọi người, Bình An ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Phó Linh, không vui nói: “Rõ ràng là mợ cứu sống ông ấy!” Phó Linh vỗ nhẹ vào vai con gái để an ủi.
Dì Hồng đã kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, trước đây bà ấy nghe nói vợ của Phó đoàn trưởng là một bà tướng không biết làm gì, hôm nay mặc dù nhận định của bà ấy về Khương Nguyệt có chút thay đổi nhưng cũng không ngờ Khương Nguyệt lại khiến bà ấy kinh ngạc đến vậy!
Cô đâu phải là người không biết làm gì, dễ nói chuyện, hào phóng, đuổi được trộm, còn có thể cứu sống người đã tắt thở, thật là thần kỳ!
Đúng là lời đồn hại người mà!
Sau này ai nói vợ của Phó đoàn trưởng không tốt, bà ấy sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Không phải ai cũng có bản lĩnh cứu người, sau này bà ấy phải xây dựng quan hệ láng giềng tốt đẹp, biết đâu sẽ có lúc cần đồng chí Tiểu Khương cứu mạng.
Đứa trẻ vừa trải qua đại bi đại hỉ, chỉ biết ôm ông lão khóc, Khương Nguyệt gọi những người xung quanh: “Vị nào có xe, có thể đưa ông lão đến bệnh viện không.” Cô dặn đứa trẻ: “Đi tìm người lớn trong nhà đến đây, ông của cháu phải đến bệnh viện cấp cứu.”
Đứa trẻ khóc đến mức ngây ngốc: “Không, không có ai, chỉ có cháu và ông...”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tôi đưa ông ấy đến bệnh viện.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, một người đàn ông mặc quân phục cúi xuống, bế bổng ông lão lên.
Khương Nguyệt cẩn thận đỡ đầu ông lão, lúc này mới phát hiện, đây là người vừa xuống từ xe quân sự.