Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:14:56
Lượt xem: 47

Khương Nguyệt tưởng anh nói với hai đứa nhỏ, đợi mãi không thấy anh khởi động, ngẩn người, thử dò xét kéo áo anh.

Theo một tiếng gầm rú, xe lao ra khỏi bệnh viện.

Khương Nguyệt vừa buồn vừa vui nghĩ, nếu ở kiếp sau, chắc chắn là quá tải, không khéo sẽ bị chú cảnh sát bắt làm trường hợp điển hình, phát đi phát lại trên màn hình lớn vi phạm luật giao thông.

Lúc đầu Khương Nguyệt còn giữ ý nhưng rất nhanh đã bị sự thiếu hiểu biết của mình vả mặt, cô thực sự đánh giá thấp tình hình đường xá thời đại này. Trong huyện vẫn chưa có đường nhựa, toàn là đường đất nén chặt, mỗi lần xóc nảy đều kéo theo vết thương ở lưng, cô đau đến nghẹt thở, tứ chi mềm nhũn.

Đợi cô mơ màng tỉnh táo lại, phát hiện xe đã dừng được một lúc, cô ôm chặt lấy eo Phó Đình Xuyên, Phó Giang Hà chen giữa hai người, nghiêng mặt nhăn nhó đau đớn.

“Sao lại dừng?” Còn chưa ra khỏi huyện.

Thấy cô tỉnh lại, Phó Linh lo lắng nói: “Hay là chúng ta đổi chỗ, em ngồi chỗ của chị.”

Khương Nguyệt lắc đầu, trong thùng xe càng xóc: “Không sao, cố chịu một chút là được.”

Phó Đình Xuyên: “Ôm chặt lấy tôi.”

Tai Khương Nguyệt nóng lên, thầm mắng tên này nói bậy bạ gì thế. Nhưng lần này cô nghe lời ôm chặt lấy anh.

Phó Giang Hà bị kẹp ở giữa, đau đớn dựa vào lưng Phó Đình Xuyên, cậu bé cảm thấy mình bị xóc đến hỏng rồi, mới để mụ đàn bà xấu xa ôm, hơn nữa còn cảm thấy rất thoải mái.

Tiếp theo tốc độ xe chậm lại rất nhiều, Phó Đình Xuyên cố ý chọn đường bằng phẳng để đi, mặc dù không thể tránh khỏi xóc nảy nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-124.html.]

Không lâu sau, xe rẽ vào một khu nhà tập thể, trước cổng có lính gác, có người mặc quân phục màu xanh lục ra vào, cũng có phụ nữ xách làn đựng thức ăn. Là khu gia thuộc quân khu.

Sân rất rộng, có sân vận động lớn, sân bóng, còn có phòng lò hơi. Khương Nguyệt thấy có mấy điểm cung cấp nhỏ lẻ. Trẻ con nô đùa bên đường nhưng càng đi vào càng yên tĩnh, xe dừng trước một dãy nhà màu đỏ.

Nhà màu đỏ theo phong cách Liên Xô, một tầng thấp, cửa sổ sơn màu xanh lá cây. Trước cửa có một mảnh đất trồng rau.

Là nhà liên kế, Khương Nguyệt thông qua mảnh đất trồng rau trước cửa đoán, một dãy có bốn hộ, hiện tại họ ở hộ ngoài cùng phía đông, sát bên đường, đối diện là điểm cung cấp và bưu điện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Nguyệt mơ hồ đoán được, kinh ngạc: “Đây là nhà đơn vị phân à?”

Phó Đình Xuyên đỗ xe, lấy chìa khóa mở cửa, dẫn họ vào: “Đồ đạc vẫn chưa sắm, chỉ có hai cái giường, tôi đi mượn hai cái chăn bông, tối nay tạm thời ở tạm một đêm, ngày mai tôi về thôn chuyển đồ.”

Nghe ý anh nói, là không định về thôn nữa.

Khương Nguyệt phấn khích, như vậy thì quá tốt rồi, một nhà bà nội Phó bị thương, bị bắt, loạn thành một đoàn, không biết sẽ làm trò gì, cô mới không muốn về đấu võ mồm với bà ta.

Là một bệnh nhân bị thương, cô phải dưỡng thương cho tốt.

Tiểu Quả còn chưa hiểu chuyện chuyển nhà là thế nào, Phó Giang Hà là người đầu tiên không nhịn được, phấn khích kéo áo anh trai: “Anh, chúng ta chuyển nhà mới rồi! Sau này có thể ăn no, còn được đi học nữa đúng không! Tuyệt quá!”

Phó Tiểu Sơn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt dài dưới mái tóc mái hiếm khi lộ ra ánh sáng.

Trong nhà mới sơn vôi trắng, nền xi măng sạch sẽ bằng phẳng. Nhiều cửa sổ, thông thoáng cả hai hướng nam bắc, rất sáng sủa. Hai phòng một phòng khách, còn có nhà vệ sinh riêng.

Loading...