Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:59
Lượt xem: 42
“Chuyện này tôi thực sự không rõ, tôi sẽ để ý giúp cậu hỏi thăm.” Thẩm Lập nói.
“Đúng rồi.” Thẩm Lập từ dưới gầm bàn xách ra một thùng sữa tươi lớn, một túi táo: “Bò sữa nhà bác gái nuôi, tươi lắm, táo cũng là nhà trồng, cậu đã đến rồi, tôi khỏi phải chạy thêm một chuyến, mang về cho vợ cậu bồi bổ cơ thể.”
Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Khương Nguyệt, Phó Đình Xuyên không từ chối.
…
“Hu hu mợ ơi... mẹ không tìm thấy em trai, hỏi bà, bà còn nói em trai ăn trộm tiền, bố tức giận đá mẹ...” Bình An co ro trong lòng Khương Nguyệt khóc nức nở: “Mẹ đưa chúng con đến tìm cậu, lúc lên cầu thang mẹ ngã một cái, rồi không tỉnh lại nữa! Hu hu... Mợ ơi, mẹ con có c.h.ế.t không?”
Khương Nguyệt đau lòng: “Đứa trẻ ngốc, nói bậy bạ gì thế, mẹ con chỉ bị hạ đường huyết cộng thêm tức giận quá mà ngất thôi, ngủ một giấc là khỏe, đừng lo.”
Vừa rồi cô vén áo Phó Linh lên xem, bụng và cánh tay đều là vết thương cũ, có thể thấy ở nhà thường xuyên bị đánh.
Khương Nguyệt không thể chịu đựng được bạo lực gia đình nhưng nhìn vẻ mặt của Phó Linh, rõ ràng là không muốn để họ biết tình hình của cô ấy ở nhà.
Tạm thời không thể để Phó Linh về nhà, phải đợi Phó Linh tỉnh lại, hỏi thái độ của cô ấy, chỉ cần cô ấy gật đầu, Khương Nguyệt có đủ cách trừng trị gã đàn ông bạo lực gia đình.
Tiểu Quả thò đầu ra khỏi vòng tay anh trai, có chút muốn chui vào lòng Khương Nguyệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đã mấy ngày cô bé không gặp cô rồi.
Mụ đàn bà độc ác đánh rất đau nhưng lòng cô ấm áp, hơn nữa bây giờ đã không đánh Tiểu Quả nữa, còn làm đồ ăn ngon cho Tiểu Quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-119.html.]
Muốn ôm.
Thấy Tiểu Quả mắt mở to nhìn cô chép miệng, Khương Nguyệt nhìn mà tim tan chảy.
Chỉ muốn lập tức xuất viện về nhà làm đồ ăn ngon cho cô bé.
Y tá đến tiêm glucose cho Phó Linh, Khương Nguyệt thấy Phó Đình Xuyên xách giỏ trái cây và một thùng sữa vào, cô vội kéo Phó Đình Xuyên lại, kể đơn giản đầu đuôi sự việc, giấu đi phần Phó Linh bị bạo lực gia đình, sợ Phó Đình Xuyên nghe xong sẽ nóng nảy bốc hỏa phát tác ngay tại chỗ, hiện tại quan trọng nhất là về nhà trước, những chuyện còn lại giải quyết từng chuyện một.
“Tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, chúng ta làm thủ tục xuất viện đi, về nhà tôi cũng có thể tiếp tục tịnh dưỡng, ở lại đây nữa thì con không có chỗ ở. Không thể để cả nhà đều ở trong phòng bệnh được.”
Phó Đình Xuyên lạnh mặt: “Không được, nghe bác sĩ, ở lại thêm hai ngày.”
“Anh không đi thì tôi đi.” Khương Nguyệt bây giờ không sợ anh lắm, vô thức cách một lớp quần áo sờ sờ đường nét cơ bắp trên cánh tay anh, Phó Đình Xuyên cả người cứng đờ, cô rõ ràng cảm thấy cơ bắp căng cứng hơn.
Phó Đình Xuyên cứng đờ người, cảm thấy chỉ cần anh cử động một cái, sẽ bẻ gãy tay đối phương.
Trước kia Khương Nguyệt chạm vào anh, anh sẽ vô thức ghét bỏ hất ra. Vừa rồi thế mà không đề phòng để người phụ nữ này lại gần.
Khương Nguyệt tiếc nuối thu móng vuốt lại, thúc giục: “Nhanh đi, lát nữa khoa nội trú tan làm rồi. Đúng rồi, tiện thể mang táo đến bàn phục vụ, cảm ơn các cô gái đã chăm sóc. Đúng rồi, tìm bác sĩ kê thêm một lọ thuốc chấn thương.” Vết thương trên người Phó Linh cần phải bôi thuốc.
Phó Đình Xuyên đặt sữa xuống, xách táo đi ra ngoài, bước chân vững vàng nhưng có vẻ hơi vội.
Hôm nay Phó Đình Xuyên mặc quân phục, khí thế hiên ngang, đẹp trai ngời ngời.