Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:51
Lượt xem: 40

“Ăn trộm tiền thì thôi đi, có mấy hào, chúng ta không phải không trả nổi.” Bà Trương xen vào: “Cô biết rõ nhà chúng ta không có con trai, còn dẫn con trai nhà khác về, không phải là cố tình đ.â.m vào tim tôi sao?”

Trương Quang Lượng nổi giận, đá một cước vào bụng Phó Linh: “Nếu không phải cô là con gà mái không đẻ thì nhà chúng ta có thể không có con trai sao?”

Phó Linh vẫn đang bế Tiểu Quả, để tránh né, hông cô ấy đập mạnh vào chân tủ.

“Mẹ!” Bình An hoảng sợ lao về phía Phó Linh.

Phó Linh ôm eo, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn, qua đôi mắt của Bình An, cô ấy nhìn thấy một nơi khác, trong tai vang lên tiếng còi tàu hỏa chói tai.

Cô ấy điên cuồng giật tóc: “Sao các người lại để chúng chạy ra ngoài! Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao!”

Tiểu Quả sợ hãi khóc: “Oa oa... Anh trai, Tiểu Quả muốn anh trai... oa oa bố...”

Sâu thẳm trong tâm trí, có một người phụ nữ kinh hoàng hét lên: “Đình Xuyên - mau đi tìm Đình Xuyên!”

Phó Linh dần lấy lại tinh thần, cô ấy lồm cồm bò dậy: “Đúng rồi, tôi phải đi báo cho Đình Xuyên, phải nhanh lên!”

Khương Nguyệt gọi điện xong, hai anh em đi dạo một vòng trong cửa hàng, không nỡ lấy gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi gọi điện, cô vô tình để ý thấy Phó Tiểu Sơn không hứng thú với những thứ lấp lánh trên quầy, sự chú ý của cậu bé đều đổ dồn vào những người xung quanh, cậu bé đứng sau em trai một bước, đây là vị trí của người bảo vệ.

Phó Giang Hà nhìn rất kỹ, từ quầy hàng ở cửa vào đến kệ hàng sau lưng nhân viên, hai mắt sáng lên nhìn nhiều thứ mà trước đây cậu bé chưa từng thấy, vừa nhìn vừa lẩm bẩm, Khương Nguyệt rất nghi ngờ, thằng bé này mỗi lần nhìn một thứ gì đó đều đang tính xem năm hào trong tay mình có thể mua được không, có thể mua được bao nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-115.html.]

Không tệ, rất có dáng vẻ của một quản gia tương lai.

Khương Nguyệt thấy có bánh quy hình động vật, nướng không đều, có cái cháy vàng có cái trắng bệch, kém xa các loại bánh quy khoai tây chiên đóng gói cẩn thận của đời sau nhưng lại quý ở chỗ mộc mạc.

Loại bánh quy này Khương Nguyệt đã từng thấy cư dân mạng chia sẻ trên diễn đàn, cư dân mạng nói rằng anh ta ăn xong mỗi bữa, thò tay vào túi lấy một cái, lấy được con cá nhỏ thì cắn đuôi cá trước, lấy được con ch.ó nhỏ thì cắn tai chó trước, lấy được cái không thích thì ném lại đổi cái khác.

Khương Nguyệt thấy rất thú vị, lần trước lên huyện cô đã muốn mua, lúc đó kinh phí có hạn, không dám lãng phí.

Bây giờ có tiền trong tay, mặc dù còn nhiều chỗ cần dùng tiền nhưng không chịu được cơn thèm, Khương Nguyệt trực tiếp bảo nhân viên cân hai cân.

Khương Nguyệt lấy cho hai anh em mỗi người một nắm, áo rách của Phó Tiểu Sơn không có túi, cả hai nắm đều nhét vào túi Phó Giang Hà.

“Sao Tiểu Sơn không mặc quần áo mới?”

Nhắc đến chuyện này là tức, Phó Giang Hà phẫn nộ: “Thằng mập kia đã lấy trộm!” Thằng mập kia lấy trộm của cậu bé, anh trai liền nhường quần áo mới cho cậu bé.

Khương Nguyệt giật mình: “Hôm trưởng thôn đến nhà chúng ta ăn cơm, các con không đánh đuổi nó đi sao?”

Phó Giang Hà gật đầu: “Khi các cô chú cãi nhau, Bình An nói thấy thằng mập chạy ra khỏi nhà, áo len trên người phồng lên. Chắc chắn là nó lấy!”

“Hắc Đản nói hôm đó thằng mập mặc quần áo mới đi khoe khoang khắp nơi.”

Khương Nguyệt suy nghĩ nhanh chóng, đột nhiên hiểu ra.

Loading...