Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:47
Lượt xem: 32

“Tôi lấy tiền bẩn, trừ hại cho dân!” Giang Đông Tuyết: “Hừ, cô tưởng cô là ai!”

Khương Nguyệt lười đôi co với cô ta, hỏi nhân viên bán hàng: “Vừa rồi con trai tôi mua gì?”

Nhân viên bán hàng đánh giá cô mặc quần áo bệnh nhân, tóc buộc gọn gàng, trông sạch sẽ đàng hoàng nhưng đôi giày cô đi là giày vải tự làm, không giống người có tiền, anh ta thờ ơ nói: “Hai cân trứng.”

Hai đứa trẻ đứng sau lưng cô, Phó Giang Hà nắm lấy ống quần cô, Khương Nguyệt cảm thấy ống quần mình run run.

Dù sao cũng chỉ là trẻ con, ở nơi xa lạ, lấy dũng khí mua đồ còn bị coi là ăn trộm, đồ không mua được, tiền còn bị cướp, tủi thân, sợ hãi và tức giận bao trùm lấy chúng.

Sự xuất hiện của Khương Nguyệt giống như một khúc gỗ kéo chúng ra khỏi mặt nước, Phó Giang Hà nắm lấy cô như thể tìm thấy một chút cảm giác an toàn.

Cậu bé không ngờ rằng có một ngày mình lại phải dựa dẫm vào mụ đàn bà độc ác này.

Khương Nguyệt nghĩ đến điều đó mà thấy ngột ngạt, tức giận không biết trút vào đâu, nói với nhân viên bán hàng: “Cân cho tôi hai mươi cân trứng.”

“Hai mươi cân?” Nhân viên bán hàng giật mình, nhà nào lại mua nhiều trứng như vậy, ăn không hết.

Hôm nay, điểm cung cấp này chỉ được giao tổng cộng hai mươi cân, viện trưởng đã đặt trước năm cân, nói là tan làm sẽ đến lấy.

Trứng có thể bán lẻ hoặc cân cả, mỗi tháng đều có thể gian lận được vài cân, trưa nay anh ta đã cho người nhà đến lấy trộm năm cân.

Số còn lại có thể bán được mấy ngày.

Khương Nguyệt rút một tờ năm đồng trong túi, đưa cho Phó Giang Hà, vỗ vai cậu bé: “Đi đi, tối nay về nhà mình làm bánh kếp trứng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-113.html.]

Trẻ con vốn nhạy cảm, chỉ vì mặc đồ tệ, mua trứng bị coi là ăn mày ăn trộm tiền sẽ trở thành bóng ma, đeo bám chúng rất lâu.

Tính cách chống đối xã hội không phải hình thành trong một sớm một chiều, mà là do bị bắt nạt, bị vu khống, không được người lớn chấp nhận, để tự bảo vệ mình, chúng dần hình thành lòng tự trọng thấp, tâm lý méo mó, cuối cùng phát triển thành tính cách hung hăng.

Khương Nguyệt tin chắc rằng bản chất của hai đứa con mình đều tốt, thậm chí còn thuần khiết hơn người khác nhiều, chúng chỉ muốn vật lộn để sống trong hoàn cảnh khó khăn, muốn bảo vệ anh chị em của mình.

Cô phải bù đắp lại lòng tự trọng đã mất của bọn trẻ, không thể để lại hậu quả.

Phó Giang Hà ưỡn thẳng ngực, khoảnh khắc Khương Nguyệt vỗ vai cậu bé, đột nhiên cậu bé không còn căng thẳng nữa.

Cậu bé biết rằng, sau lưng cậu bé cũng có người lớn ủng hộ và bảo vệ.

Nhân viên bán hàng nhìn tờ năm đồng Phó Giang Hà đưa tới, không dám nhận, không muốn gây thêm phiền toái.

“Chị gái, chị đừng đùa tôi, không phải tôi không bán, nhưng chỗ chúng tôi thật sự không có đến hai mươi cân trứng.”

Giang Đông Tuyết hừ một tiếng, cười lạnh: “Cô tưởng đây là đại lý à, đồ nhà quê, một điểm cung cấp nhỏ lẻ một tháng mới được phân phối hai mươi cân trứng.”

Khương Nguyệt cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nhưng không phải trưa nay mới vừa giao đến sao?” Khương Nguyệt chỉ vào tấm biển gỗ trước cửa, trên đó ghi hôm nay có hai mươi cân trứng.

Cô cố ý nhìn Giang Đông Tuyết: “Hay là có người đi cửa sau đặt trước rồi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đông Tuyết: “Ai đặt trước chứ, cô đừng có vu khống!”

Khương Nguyệt: “Ồ, vậy thì là nhân viên bán hàng giấu đi rồi.”

“Cô, cô đừng nói bậy!” Xung quanh đã tụ tập không ít người hóng chuyện, nhân viên bán hàng thực sự sợ cô bất chấp tất cả đi cân. Anh ta trấn tĩnh lại, người phụ nữ này chỉ là một bệnh nhân bình thường, anh ta sợ gì chứ: “Cô đừng có nói lung tung, cô mua hết rồi những người khác đến mua thì sao? Không bán!”

Loading...