Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-03-18 22:50:45
Lượt xem: 30

Nhân viên bán hàng lấy lại túi trứng, nhìn thấy trên tờ tiền quả nhiên có chữ Trương, thời buổi này đóng học phí, đóng đảng phí gì đó, đều viết tên lên tiền, đây là chuyện thường tình nhưng nhân viên bán hàng thực sự không tin hai đứa trẻ này có tiền, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Suýt nữa bị hai đứa nhóc các người lừa rồi, cút nhanh!”

Phó Giang Hà mặt đỏ tía tai: “Không phải ăn trộm, đây là tiền của chúng tôi!”

“Không được, tôi không bán trứng nữa!” Vì hai cân trứng mà gây chuyện thì không đáng.

Phó Giang Hà không phục, định giật lấy túi trứng, Phó Tiểu Sơn thấy mấy người lớn nghe thấy động tĩnh nhìn sang, cảnh giác kéo em trai lại, không cho cậu bé hành động thiếu suy nghĩ.

Phó Giang Hà nén giận: “Vậy anh trả tiền lại cho tôi, tôi không mua nữa!”

“Tiền này là tiền ăn trộm, tịch thu!” Giang Đông Tuyết khinh thường nói, hai đứa nhóc này trông không giống như người có bố mẹ, loại ăn mày này cô ta đã gặp nhiều rồi. Cô ta đây là trừ hại cho dân.

Cô ta bỏ tờ năm hào vào túi mình, giải thích với nhân viên bán hàng: “Tôi đến bệnh viện viết tờ thông báo, xem xem là ai làm mất, trả lại cho người ta.”

Cô ta nói đạo mạo giả nhân giả nghĩa, nhân viên bán hàng cũng không vạch trần. Huống hồ, cô ta là cháu gái của viện trưởng, sao có thể coi trọng năm hào tiền này.

Không mua được trứng, tiền cũng mất, Phó Giang Hà tức đến mức xắn tay áo định xông lên đánh nhau.

Cậu bé và anh trai bỏ nhà dì chạy ra ngoài, chính là vì dượng oan cho họ ăn trộm tiền, cậu bé ghét nhất là bị người khác oan uổng.

Bố cậu bé là quân nhân, tuy nghèo nhưng sống rất đàng hoàng.

Hơn nữa, số tiền này đã tích cóp rất lâu, là tiền cứu mạng của họ.

Phó Tiểu Sơn xông lên túm lấy túi của Giang Đông Tuyết không cho cô ta đi. Giang Đông Tuyết hét lớn: “Trộm! Bắt trộm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-112.html.]

Phó Giang Hà: “Trả tiền lại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cô đi!”

Có thể không mua trứng nhưng tiền là của họ, nhất định phải lấy lại.

Giang Đông Tuyết mất kiên nhẫn, giơ tay định đánh hai anh em, một viên đá bay tới, đập trúng cổ tay cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Một người lớn như vậy, bắt nạt trẻ con, không biết xấu hổ!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, phản ứng cơ thể của Phó Giang Hà nhanh hơn cả não, theo bản năng chắn trước mặt anh trai, cơ thể căng cứng.

Khương Nguyệt mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình bị gió thổi bay lên, khiến cô trông có vẻ gầy gò, không còn vẻ bá đạo như trước.

Nghĩ đến cảnh tượng Khương Nguyệt cứu cậu bé tối hôm đó, đột nhiên cậu bé không sợ nữa.

“Chúng tôi không ăn trộm tiền!” Phó Giang Hà giải thích.

Thấy Khương Nguyệt từ từ tiến lại gần.

Phó Tiểu Sơn tỏ vẻ cảnh giác, cậu bé không dễ bị lừa như em trai.

Trước đây, mụ đàn bà độc ác này oan uổng cho họ ăn trộm tiền, còn dùng thước đánh vào tay họ, mặc dù cô đã mấy ngày không đánh người, còn bảo vệ họ nhưng khi đối mặt với tình huống tương tự như trước đây, cậu bé vẫn không tin tưởng nổi.

Khương Nguyệt: “Trả tiền lại cho con trai tôi.”

Giang Đông Tuyết nhìn Khương Nguyệt từ trên xuống dưới, đúng là oan gia ngõ hẹp, cô ta nói giọng mỉa mai: “Hóa ra đây là con trai cô à! Tôi đã nói mà, đúng là dân quê chân lấm tay bùn không lên được mặt bàn.”

Mới hai ngày không gặp, hai đứa nhỏ lại bị thương.

“Cướp tiền của trẻ con, thật không biết xấu hổ.” Khương Nguyệt che chở hai đứa trẻ ở phía sau: “Sao thế? Tiền lương ở bệnh viện không đủ tiêu sao? Để cô phải ra ngoài lừa đảo. Nhưng cô yên tâm, cô lấy năm hào như thế nào, tôi sẽ bắt cô nhả ra như thế đó.”

Loading...