Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:38
Lượt xem: 47

Nhìn vẻ mê tiền của cô, khóe môi Phó Đình Xuyên vô thức cong lên: “cảnh sát bắt lão ngũ bồi thường tiền thuốc men cho cô, hai mươi đồng này là lục trên người anh ta ra.”

Phó Đình Xuyên ngày nào cũng mặt lạnh tanh, lạnh lùng khó gần, Khương Nguyệt đột nhiên thấy anh cười, tim đập hụt một nhịp.

Quá phạm quy, anh cười lên còn lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn.

Đúng là đ.â.m thẳng vào tim cô, đập trúng thẩm mỹ của cô.

Cô không dám tưởng tượng, nếu có một người bạn trai như vậy, lúc hôn nhẹ nhàng l.i.ế.m liếm răng nanh, chàng trai trẻ sẽ xấu hổ gọi cô một tiếng chị, cô sẽ hạnh phúc biết bao.

Phó Đình Xuyên mặc một bộ quần áo kiểu Trung Sơn, cài cúc đến tận cổ, ống tay áo kéo thẳng tắp, che giấu thân hình gầy gò bên trong.

Rõ ràng là một chàng trai đẹp trai nhưng cả ngày cứ nghiêm túc như một ông già học thức.

“Cổ hủ.” Khương Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, Phó Đình Xuyên không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”

Lời hay không nói hai lần, Khương Nguyệt lè lưỡi: “Không có gì, anh nghe nhầm rồi.”

“À, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Khương Nguyệt suy nghĩ một lúc, kể lại cho Phó Đình Xuyên chuyện cô quen biết Vương Tiền thế nào và lần trước đưa Tiểu Quả đến huyện khám bệnh, đã chạy thoát khỏi tay Vương Tiền ra sao. Cô đã che giấu chuyện nguyên chủ và Vương Tiền gian díu, chỉ nói Vương Tiền ép cô.

“Đại Tráng có thể đã bị Vương Tiền bắt, tìm cách tìm ra Vương Tiền là có thể tìm được Đại Tráng.”

Nói xong, cô lo lắng chờ phản ứng của Phó Đình Xuyên.

“Tôi biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-108.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Nguyệt: “Hả?”

Phó Đình Xuyên đã nghe Phó lão ngũ kể lại đầu đuôi sự việc, người phụ nữ này ban đầu thực sự muốn bán ba đứa trẻ nhưng cuối cùng cô chỉ nghĩ vậy thôi, còn cứu bọn trẻ.

Anh không nổi giận, một phần là vì anh rất nghi ngờ, thậm chí có phần chắc chắn, người phụ nữ này không còn là người trước đây nữa, ít nhất là về mặt tâm hồn.

Anh từng nghe quân y nhắc đến chứng đa nhân cách, anh thấy tình trạng của Khương Nguyệt có vẻ hơi giống, hiện tại xem ra, nhân cách này khá tốt.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn mất cảnh giác.

“Cô nghỉ ngơi cho khỏe, cảnh sát đang truy nã Vương Tiền, tin rằng sẽ sớm bắt được anh ta.” Phó Đình Xuyên chiều phải về đơn vị, trước khi đi đã đổ đầy nước vào bình giữ nhiệt, bóc vỏ cam để ở đầu giường, còn tìm cho cô một xấp báo, phòng khi cô ở một mình buồn chán.

Khương Nguyệt không chỉ một lần cảm thấy tiếc nuối, một đối tượng chu đáo như vậy, đáng tiếc không phải của cô.

Đây là báo của hai ngày gần đây, trang chính chủ yếu là tình hình sản xuất của các nhà máy và mỏ địa phương, sản lượng của nhà máy lọc dầu trong thành phố lại đạt mức cao mới, nhà máy thép nhà máy thủy tinh lại có những cán bộ kỹ thuật cốt cán nào, còn có thông báo sửa đường trước cửa nhà ga, tin tức khai trương cửa hàng bách hóa, v.v.

Khương Nguyệt muốn tìm cách kiếm tiền, ngay cả những quảng cáo nhỏ trong khe báo cũng không bỏ qua.

Trước đây đọc tiểu thuyết thấy có nhân vật chính làm nghề biên dịch tiếng Anh nhưng trình độ tiếng Anh của cô chỉ ở mức trung bình, giao tiếp hàng ngày thì được, còn thuật ngữ chuyên ngành thì mù tịt, con đường này cô không đi được.

Lật hết một xấp báo, cô thực sự tìm được một việc.

Trạm thu mua phế liệu của huyện tuyển công nhân tạm thời, yêu cầu trình độ văn hóa trung học, biết tiếng Anh và tiếng Nga.

Thời buổi này người có bằng cấp không nhiều, một số thanh niên trí thức xuống nông thôn hỗ trợ xây dựng nông thôn, những người không muốn xuống nông thôn thì có thể vào nhà máy lớn để đào tạo thành cán bộ kỹ thuật cốt cán, hoặc tìm cách vào biên chế, không ai lại đến trạm thu mua phế liệu.

Loading...