Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:28
Lượt xem: 32

“A! Buông tôi ra, tôi đánh c.h.ế.t ông! Ư...”

Khương Nguyệt cầm kéo xông ra ngoài, vừa thấy một người đàn ông bịt mặt một tay kẹp một đứa, ôm hai anh em chạy ra ngoài.

“Chết tiệt!” Tim Khương Nguyệt đập thình thịch, hét lên: “Đứng lại!”

Để người ta bắt cóc con trước mặt mình, cô cũng chẳng còn sống làm gì nữa!

Khương Nguyệt nhấc xẻng sắt bên tường lên, một xẻng đập vào lưng người đàn ông, người đàn ông loạng choạng một bước, cô nhân cơ hội lao tới siết cổ người đàn ông.

“Buông ra, kéo của tôi không có mắt đâu!” Mũi kéo lạnh lẽo kề lên động mạch cảnh của đối phương.

Phó Tiểu Sơn nhân cơ hội cắn vào cổ tay người đàn ông, người đàn ông rên lên một tiếng rồi buông tay nhưng vẫn siết chặt Phó Giang Hà không buông.

Khương Nguyệt không chút do dự đ.â.m kéo vào vai anh ta.

“Á ——” một tiếng, dưới cơn đau dữ dội, anh ta buông Phó Giang Hà ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Tiểu Sơn kéo Phó Giang Hà chạy nhưng Phó Giang Hà do dự một chút, thấy người đàn ông kéo Khương Nguyệt đập vào tường, cậu bé kéo cái cào sắt bên tường định đ.â.m người đàn ông nhưng cơ thể quá nhỏ, không vung nổi cái cào, còn bị người đàn ông đá ngã.

Khương Nguyệt vừa lo lắng lại đau lòng, hét lớn: “Tiểu Sơn mau đưa em trai chạy đi, đến đầu làng tìm người lớn, nhanh lên!”

Người đàn ông không thoát khỏi Khương Nguyệt, cõng cô đập vào tường.

Khương Nguyệt nằm sấp trên lưng anh ta, hai chân không chạm đất, không thể mượn lực, “Bịch.” một tiếng, lưng đập mạnh vào tường, đinh sắt nhô ra trên tường đ.â.m vào lưng cô, cô lập tức đau đến ngất đi.

Người đàn ông hả hê, túm đầu cô đập mạnh vào tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-103.html.]

Đợi đến khi Khương Nguyệt tỉnh lại, cô bất lực ngã xuống đất, Phó Giang Hà treo trên lưng người đàn ông, đang cắn chặt lấy tai người đàn ông.

Phó Tiểu Sơn cầm một chiếc liềm, khuỵu gối cúi người, linh hoạt như con khỉ nhảy lên nhảy xuống, người đàn ông không bắt được cậu bé, bị cậu bé trêu chọc đến quay cuồng.

Hai mắt Khương Nguyệt đầy sao vàng, cơn đau dữ dội khiến toàn thân cô mềm nhũn, đợi đến khi tầm mắt cô sáng tỏ, một miếng thịt m.á.u bay tới, hóa ra là nửa tai của người đàn ông.

Phó Giang Hà thực sự đã cắn đứt một mảnh tai của anh ta.

“Á ——! Tao đánh c.h.ế.t đứa con hoang nhà mày!”

Đối phương vừa nói, Khương Nguyệt đã nghe ra giọng nói của anh ta.

Người đàn ông hai mắt đỏ ngầu, kẹp chặt Phó Giang Hà trong lòng, Phó Giang Hà thuận thế kéo mặt nạ đen của người đàn ông xuống, lộ ra khuôn mặt đau đớn đến dữ tợn của Phó Lão Ngũ.

Hai đứa trẻ sợ ngây người, rõ ràng không biết phải làm sao.

Người muốn bắt cóc chúng lại là chú ruột của chúng, người bảo vệ chúng lại là mụ đàn bà độc ác kia.

Khương Nguyệt đau đến mờ mắt nhưng lúc này, đầu óc cô lại vô cùng tỉnh táo.

Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà dù sao cũng chỉ là trẻ con, nếu Phó Lão Ngũ ra tay tàn nhẫn, bóp c.h.ế.t chúng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tối nay hầu như mọi người đều đi xem phim ở đầu thôn, bọn họ đánh nhau như thế này, cũng không có một ai đến, có thể thấy cầu cứu là vô vọng.

Nếu Phó Lão Ngũ nhất quyết bắt hai đứa nhỏ đi, với tình trạng hiện tại của cô, căn bản không đuổi kịp.

Từ khi xuyên không đến đây, cô luôn muốn thay đổi số phận bi thảm của việc bọn trẻ bị bán, cô bị đưa vào tù.

Vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay, không thể để mọi chuyện thành công cốc được.

Loading...