Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 95: Đón năm mới, hóng chuyện làng chia thịt săn

Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:33:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu Nha uống sữa bột, chơi một lúc, bây giờ buồn ngủ .

 

Liên Hiểu Mẫn dịch sang bên , dỗ cô bé xuống trong lòng giường sưởi, cho cô bé ngủ, nhẹ nhàng đắp một chiếc chăn nhỏ, đó cũng ôm Tiểu Phượng Nhi qua phía bàn.

 

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn sát , Ngọc Phương trông một đứa, cô trông một đứa, tiên gắp một miếng thịt ngỗng nhỏ ăn từ bát canh cay đút cho Tiểu Phúc.

 

Tiểu Phúc ăn miệng thì thích mê , một miếng cháo gạo, một miếng thịt, cái biểu cảm nhỏ nhắn trông đến là yêu.

 

“Tiểu Phúc, thơm con? Ăn từ từ thôi nhé.”

 

Hai má phúng phính của Tiểu Phúc ngừng nhai, nó gật đầu, tiếp tục ăn, chẳng mấy chốc húp ít cháo gạo, đúng là đưa cơm thật.

 

Trương Văn Dũng rửa tay xong, xuống mép giường sưởi cạnh Liên Hiểu Mẫn, cũng khách sáo nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

 

Luyện d.a.o găm cả buổi chiều, để theo kịp nhịp đối luyện của Liên Hiểu Mẫn, thể lực tiêu hao lớn, bây giờ cũng đói đến mức bụng dán lưng , khẩu vị tăng mạnh, ăn : “Ngọc Phương, mùi vị ngon thật đấy, chị cũng dạy Xuân Tú , nó việc gì khác, ở nhà cũng thích nấu nướng, nhưng tay nghề thì chẳng cả. Lần mang về một con vịt, nó hầm nhạt thếch chẳng vị gì.”

 

Ngọc Phương đút cho Tiểu Phượng ăn, cũng bắt đầu ăn, : “Được thôi, nhưng ngỗng chứ, kiếm về đây hẵng ... Ơ? Sao bảo dạy Hiểu Mẫn, Xuân Tú ít còn hầm vịt, dám cá là con bé còn chẳng vặt lông vịt thế nào chứ, nó…”

 

Trương Văn Dũng cắt ngang lời Ngọc Phương: “Hiểu Mẫn cần vặt lông vịt, em thể cùng ... dùng d.a.o gọt da! Ha ha ha~”

 

Liên Hiểu Mẫn đang tranh thủ húp một ngụm canh, thấy lời suýt nữa thì phun ngoài, ho mấy tiếng mà vẫn nhịn , Trương Văn Dũng vội vàng đ.ấ.m lưng cho cô.

 

Mọi cứ thế ăn uống ngon lành, ai nấy đều thỏa mãn ợ một tiếng.

 

Hai đứa trẻ ăn no từ sớm, chạy sang một bên giường sưởi chơi .

 

Cuối cùng, hai chậu sứ đựng thức ăn ba quét sạch sành sanh, tất nhiên Trương Văn Dũng là chủ lực, sức ăn chắc chắn lớn nhất, chỉ ăn năm cái bánh nướng, một bát cháo gạo, mà còn đổ nốt nửa bát cháo Liên Hiểu Mẫn uống hết bát , quét sạch bụng.

 

Thật ở cái thời , đây là sức ăn bình thường, huống hồ hôm nay thể lực tiêu hao cũng khá lớn.

 

Ăn xong, thấy trời còn sớm, mấy cùng nhanh ch.óng dọn dẹp bàn, rửa sạch bát đũa.

 

Ngọc Phương dắt theo Tiểu Phượng chuẩn về, Trương Văn Dũng cũng cùng, trời tối đen như mực, cùng .

 

Liên Hiểu Mẫn lấy cái túi đựng đồ hộp mà Trương Văn Dũng mang tới, lấy năm quả táo to từ trong tủ giường sưởi, bỏ đưa cho , đó lấy gói giấy dầu đựng hai cân bánh ngọt, nhét trong gùi của Ngọc Phương, mới tiễn họ ngoài.

 

Nhìn bóng họ xa dần, khuất dạng trong màn đêm, Liên Hiểu Mẫn cài then cửa sân, về nhà.

 

………………………………

 

Kể từ khi thôn Tam Đạo Câu lén lút mang lương thực về, nhà nhà cuối cùng cũng cơm ăn, cũng còn nhà nào đ.á.n.h ầm ĩ đến nửa đêm, nào dậy nổi giường sưởi sắp qua khỏi nữa, thứ trông vẻ sóng yên biển lặng.

 

Cứ như trôi qua hơn nửa tháng, chớp mắt đến ngày Tết dương lịch.

 

Bắt đầu từ hôm nay, là năm 1969 .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-95-don-nam-moi-hong-chuyen-lang-chia-thit-san.html.]

Đội trưởng đội dân binh trị an trong thôn là Vương Khuê, tổ chức hơn mười đến thung lũng Dã Phượng săn b.ắ.n, bốn năm ngày, hôm qua trở về, vì mỗi nhà dựa công điểm để chia một ít thịt, nhưng liên quan gì đến Liên Hiểu Mẫn.

 

Cô cũng đến xem náo nhiệt, Vương Khuê cũng bản lĩnh, một đàn ông cường tráng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mặt mũi đen đúa, đôi mắt nhỏ thần, cao một mét bảy tám, trông vạm vỡ, cảm giác khỏe khoắn đầy sức mạnh, b.ắ.n s.ú.n.g cũng cừ.

 

Bọn họ săn tổng cộng bảy con hoẵng, một con hươu , hai con lợn rừng, còn những con mồi nhỏ như gà rừng, thỏ rừng thì ít.

 

Nghe để săn hai con lợn rừng , còn thương, nhưng quá nghiêm trọng.

 

Liên Hiểu Mẫn cõng Tiểu Nha trong chiếc gùi lưng, hai tay phía thì bế thốc Tiểu Phúc lên, giơ cao một chút để bé xem náo nhiệt, đám đông chen chúc lớp trong lớp ngoài, đang xem mổ lợn.

 

Một vài thanh niên trí thức ở bên cạnh cũng đến, cao lớn Lâm Hữu Thụ tới, liếc mắt thấy bên cạnh là Liên Hiểu Mẫn, liền một tay đón lấy Tiểu Phúc, đặt thẳng lên một bên vai .

 

Tiểu Phúc lúc thì sướng , vai trai cao lớn , lắc la lắc lư cái đầu, vẻ mặt của nhóc chắc là đang thầm nghĩ: Chị gái lùn quá , giơ lên mà chẳng thấy gì cả, thế thì .

 

Xem náo nhiệt một lúc, các thanh niên trí thức cũng chia thịt, tuy bao nhiêu nhưng họ đông , mười lăm góp chút tiền, bỏ thêm tiền mua một ít, ăn Tết Dương lịch cũng chút mùi thịt.

 

Liên Hiểu Mẫn bế Tiểu Phúc về, chào Lâm Hữu Thụ một tiếng, bảo mau .

 

Cô đặt Tiểu Phúc xuống đất, để bé tự , dắt bàn tay nhỏ mũm mĩm của : “Tiểu Phúc, đừng nữa, nhà chúng phần , nào, chị dẫn em đến nhà cô tìm Tiểu Phượng Nhi chơi nhé.”

 

Tiểu Phúc ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Kết Kết, tại thịt thịt ạ? Tiểu Phúc cũng chia thịt thịt.”

 

Liên Hiểu Mẫn dắt ngoài, : “Thịt thịt cho , , chính là… chung là chị còn cho thôn, nên .”

 

Tiểu Phúc hiểu lơ mơ, kéo kéo tay Liên Hiểu Mẫn: “Kết Kết, Tiểu Phúc , đổi thịt!”

 

Liên Hiểu Mẫn bật , đợi nhóc con b.ú sữa như em kiếm thịt, chắc chị đợi đến thành hòa thượng luôn quá.

 

dắt Tiểu Phúc xa khỏi đám đông, : “Tiểu Phúc, chị cũng săn, cần em , chúng nhiều thịt thịt để ăn mà!” Cô thầm nghĩ, bao giờ để cái miệng nhỏ của em thiếu thốn chứ, với gian bá đạo của chị đây, còn thiếu thứ gì ? Chỉ là… giỏi nấu nướng cho lắm mà thôi.

 

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đứa trẻ cũng còn nhỏ, đầy hai tuổi, chủ yếu ăn đồ mềm như canh trứng thịt băm, cháo, mì, uống thêm chút sữa bột.

 

cũng chỉ cô mới nuôi nấng hai đứa nhỏ tỉ mỉ như , những đứa trẻ nhà khác mà xem, là nuôi thả, đứa lớn trông đứa bé, đứa trẻ bốn năm tuổi cũng trông em trai em gái nhỏ hơn, chuyện chu đến thế, càng những món ăn , gì ăn nấy.

 

Hôm nay cô dắt Địa Qua ngoài, sợ đông nó chạy lung tung lạc mất, thế là cô dắt Tiểu Phúc bộ từ từ đến nhà cô.

 

Lần , đường cô gặp ít trong thôn, Liên Hiểu Mẫn đầu tiên cảm nhận , Tam Đạo Câu đúng là lớn thật! Từ lúc cô đến đây tới giờ, từng thấy con đường trong thôn nhiều đến thế.

 

Suy cho cùng, chuyện mổ lợn chia thịt là chuyện hiếm nhất, ít khi cơ hội ngoài hóng náo nhiệt như , vì thế ai việc gì đều ngoài cả.

 

Trong thời gian , cô quen thêm ít các thím các bác trong thôn, đều lượt chào hỏi. Những , bất cứ ai thấy một đứa bé tuấn tú như Tiểu Phúc cũng đều cưng nựng một hồi.

 

Nhiều trong thôn cũng đều là chỗ họ hàng dây mơ rễ má, quen một nhà là cảm giác như quen cả một vùng.

 

--------------------

 

 

Loading...