Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 63: Trở về Tam Đạo Câu, mang thú săn cho cô

Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:32:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thật đó Liên Hiểu Mẫn với cô của rằng em săn. Ở nông thôn, thể những chuyên săn, đến lúc đó giao hết thú săn cho thôn để lấy công điểm.

 

Sau , đợi đến mùa xuân năm , nếu em trồng trọt thì thể lấy công điểm theo cách , các cán bộ đại đội chừng còn vui mừng lắm chứ, thể kiếm thịt còn hơn bất cứ thứ gì.

 

Sau , tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến khu rừng núi gần đó săn b.ắ.n, dựa gian mạnh mẽ của , năng lực dò xét của tinh thần lực, và cả thủ phi phàm, việc săn b.ắ.n đối với Liên Hiểu Mẫn mà chẳng là gì cả, như một nguồn thu nhập quang minh chính đại .

 

Chỉ cần em thể hiện quá khác , để lộ quá nhiều bản lĩnh kinh của thì sẽ chuyện gì lớn, sang năm em cũng mười bốn tuổi .

 

Vốn dĩ ở tuổi em nên tiếp tục học sơ trung, nguyên đây ở quê cũ học xong tiểu học .

 

bây giờ, trường học khắp nơi đều loạn thành một cục, nhiều nơi cho học sinh về nhà, sơ trung càng lộn xộn hơn, cũng chẳng ý nghĩa gì. Hơn nữa em trai em gái còn quá nhỏ, cũng cần em chăm sóc.

 

Loạn thế xuất hào kiệt, Liên Hiểu Mẫn thể nhiều việc, cần từ từ suy nghĩ.

 

………………………………

 

Năm thu dọn xong cửa hang động, lên đường.

 

Qua khỏi Ngốc Ưng Lĩnh, Liên Hiểu Mẫn cảm thấy con đường quả thực dễ hơn nhiều.

 

Đầu đông ở tỉnh Liêu lạnh lẽo lạ thường, nhưng hôm nay trời quang mây tạnh, còn ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu rọi lên , vô cùng dễ chịu.

 

Bước chân của cũng nhanh hơn, Liên Hiểu Mẫn chỉ cần theo chiếc xe đầu của Vương Tân Điền, cũng suy nghĩ nhiều, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vẫn là cùng tập thể thì hơn, mỗi một việc, mỗi một sở trường.

 

Đến khi trời tối hẳn, tiểu đội Ngũ Hổ bật đèn pin, mượn ánh sáng để ngừng bước chân , đến địa phận Liên Vân Lĩnh, ngoài nữa là khỏi núi .

 

Đến cửa núi, cuối cùng họ cũng dừng , nghỉ ngơi tại chỗ một lát, uống chút nước.

 

Trương Văn Dũng mượn ánh sáng đèn pin, đồng hồ đeo tay, gần tám giờ .

 

Mấy tụ với , bàn bạc một chút, lát nữa khi khỏi núi sẽ kéo hết xe kéo tay đến gần ngôi miếu cũ con đường dẫn đến công xã gần đó.

 

Phía miếu cũ xa, một căn nhà nát một nửa, tường sân sập mất phân nửa, nơi đó vắng vẻ. Sau đó để Liên Hiểu Mẫn về , những khác ở căn sân nát trông đồ là .

 

Trương Văn Dũng đến công xã tìm quen mượn một chiếc xe tải, chở hết thú săn đến huyện thành Kiến Nghiệp ngay trong đêm, khi giao dịch xong, khi trời sáng lái xe về trả.

 

Trong mấy họ, chỉ Trương Văn Dũng lái xe, đợi khi chất thú săn lên xe, ba còn thể thùng xe cùng.

 

Mấy đều gật đầu, uống nước xong, dồn sức thêm một đoạn nữa.

 

Trời tối gió lớn, gió bấc thổi vù vù, họ bước vội chân, cuối cùng cũng rời khỏi cửa núi và nhanh ch.óng đến nơi.

 

Liên Hiểu Mẫn căn nhà nát một nửa và bức tường sân sập, quả thật rợn , trong sân một cây đại thụ trơ trụi, một cái giếng cạn, mặt đất nhiều lá khô, cỏ dại... Hơi giống cảnh trong phim kinh dị, em xoa xoa da gà.

 

Ước chừng bình thường chẳng ai để ý đến nơi , quả thực vắng vẻ, ai rảnh rỗi mà dám đến đây chơi chứ.

 

Mọi dừng xe kéo tay , Trương Văn Dũng khi dặn dò: “Ba các ăn chút lương khô , còn khoai tây luộc nữa, Hiểu Mẫn, em một về Tam Đạo Câu, đường cẩn thận, chiếc xe kéo tay em lấy một cái nhỏ, kéo hai con gà rừng và con hoẵng về nhé.”

 

Liên Hiểu Mẫn xua tay, : “Không cần xe ạ, còn đổi qua đổi , cứ cho bao tải, em vác là .”

 

Đậu Bao ở bên cạnh liền nhe răng : “Cô đúng là mệt thật, vẫn còn sức nhỉ.” Cậu và Hổ T.ử giúp bỏ đồ một cái bao tải lớn.

 

Trong chiếc gùi của Liên Hiểu Mẫn cũng chẳng còn gì nhiều, chỉ một con d.a.o phay và một chiếc áo khoác quân đội, d.a.o găm thì dắt ở bên hông.

 

đeo cái gùi n.g.ự.c, khom vác bao tải lớn lên, trong nháy mắt, chỉ thấy tấm nhỏ bé và cái bao tải to đùng cùng nhanh ch.óng biến mất màn đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-63-tro-ve-tam-dao-cau-mang-thu-san-cho-co.html.]

 

Đi một đoạn, còn ai nữa, Liên Hiểu Mẫn liền cất hết đồ đạc gian trong bóng tối. Sức lực tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, như sẽ nhanh hơn.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

 

Bước chân cô như gió, chỉ nửa tiếng về đến Tam Đạo Câu. Gần đến cổng làng, cô tìm một gốc cây to khuất , lấy cái gùi và bao tải lớn trong gian , lao như một cơn gió về nhà cô.

 

Lúc là mười giờ đêm, nhà nhà đều ngủ say, chỉ tiếng ch.ó sủa vang lên, nhưng nhanh đó cũng im bặt. Thường thì chỉ cần đến gần cổng nhà , tiếng sủa sẽ nhanh ch.óng ngừng .

 

Thật thời ít nhà nuôi ch.ó, còn chẳng đủ ăn.

 

Liên Hiểu Mẫn đến cửa nhà cô gõ cửa, nhà họ Lý bây giờ chỉ Liên Thu Bình và Ngọc Phương, cùng với ba đứa trẻ, Trương Đại Thúy đến nhà con gái lớn và vẫn về.

 

Ngọc Phương dẫn Tiểu Phượng ngủ trong phòng , Tiểu Phượng thích quấn quýt cô út. Ban đêm, Liên Thu Bình phụ trách chăm sóc Tiểu Phúc và Tiểu Nha.

 

Tiểu Nha b.ú đêm, mới cho con bé b.ú xong một cữ, dỗ cho cô bé ngủ , thì thấy tiếng gõ cửa khe khẽ.

 

Lòng Liên Thu Bình khẽ động, Lý Hướng Hải thỉnh thoảng về một chuyến nên mới muộn thế . Anh theo đội sửa đường của công xã ở bên ngoài, chỉ buổi tối mới rảnh, nhưng vì quá mệt nên cũng thường xuyên chạy chạy về giữa công trường và nhà.

 

vội vàng mặc áo bông, xuống giường đất ngoài xem.

 

“Ai đấy?”

 

“Cô, là con, Hiểu Mẫn đây.”

 

Liên Thu Bình ngạc nhiên, vội vàng kéo then cài, mở cổng sân, : “Hiểu Mẫn, con về giờ ? Mau .”

 

Liên Hiểu Mẫn khom lưng vác bao tải lớn trong, mấy bước giữa sân đặt xuống, cũng dỡ cái gùi xuống đặt đất.

 

Liên Thu Bình cài cổng sân , một tay chống eo, ưỡn cái bụng hơn bảy tháng tới, sững sờ: “Đây là cái gì thế ? Cái bao tải to quá!”

 

Liên Hiểu Mẫn mở miệng bao tải đang buộc c.h.ặ.t, khẽ : “Cô, đây là con mồi con săn , hai con gà rừng và một con hoẵng, cô bồi bổ một chút, con để nhà kho củi cho cô nhé!”

 

Liên Thu Bình vẫn còn đang ngơ ngác, Liên Hiểu Mẫn xách bao tải lên, mang nhà kho củi, đó phủi bụi áo bông, múc chút nước từ nhà bếp, xối qua tay, rửa sạch sẽ.

 

Lúc Liên Thu Bình mới hồn, vội vàng kéo con bé nhà.

 

Đêm khuya thanh vắng, bên ngoài là nơi để chuyện.

 

Vừa phòng của cô, ấm lập tức ập mặt, giường đất ở vùng Đông Bắc đốt lên, trong phòng thật sự ấm áp!

 

Ở nông thôn, đống củi nhà nào nhà nấy đều chất cao. Nhà nào nhiều em, lao động nam dồi dào thì đống củi là cao nhất.

 

Mùa đông dùng củi nhiều nhất, nhà kho củi căn bản chứa hết, tất cả đều chất đống trong sân, những nhà từ bên ngoài, đống củi còn cao hơn cả tường sân.

 

Liên Hiểu Mẫn và cô cài cửa phòng, trèo lên giường đất, Liên Thu Bình bảo cô ở đầu giường, chỗ đó ấm nhất, Liên Hiểu Mẫn nhanh ch.óng cảm thấy m.ô.n.g như nướng, sắp yên nữa.

 

Tiểu Phúc và Tiểu Nha đang ngủ ở giữa giường đất, hai đứa bé lúc đang ngủ say sưa, hề tỉnh giấc, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, thật đáng yêu!

 

định đưa tay nựng mấy cái tấm mũm mĩm thì Liên Thu Bình đập tay ngăn .

 

“Con yên xem nào, cô mới dỗ Tiểu Nha ngủ xong. Muốn cưng nựng thì mai hãy cưng nựng nha.”

 

Liên Hiểu Mẫn đành ngượng ngùng rụt tay .

 

--------------------

 

 

Loading...