Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 61: Phát tài rồi, đếm của báu

Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:32:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong khu rừng đêm tối, một bóng hình nhỏ nhắn chạy vun v.út, nhanh đó lẻn về.

 

Dưới gốc cây đại thụ năm ôm, Trương Văn Dũng yên. Cũng gần nửa tiếng , con nhóc sói tha ? Cũng thể nào, với bản lĩnh của con bé... chắc là nó tha sói thì ?

 

Nhìn thấy cái đầu nhỏ với mái tóc rối từ gốc cây, , chớp chớp mắt một cái, cuối cùng trái tim cũng đặt xuống.

 

Chưa đợi lên tiếng, Liên Hiểu Mẫn xoay đến mặt . Nhìn xem, hai cánh tay nhỏ đang dùng vạt áo ôm một ôm quả óc ch.ó.

 

“Tam Dũng Ca, em nhặt nhiều quả óc ch.ó lắm.” Liên Hiểu Mẫn khẽ , xuống bên cạnh tấm đệm cỏ.

 

“Đêm hôm thế mà em cũng thấy ! Giỏi thật đấy. Tối đừng tự lung tung nữa, ?” Trương Văn Dũng đặt đồ trong tay xuống, vơ một vốc óc ch.ó lớn, giúp cô bóc vỏ. Bóc xong liền đặt thẳng lòng bàn tay cô.

 

Liên Hiểu Mẫn dùng ngón tay thon dài, “cạch” một tiếng là vỡ một quả, động tác thành thục, xem mà thấy ghiền.

 

Phù~ Lúc chập tối đúng là em thấy một cây óc ch.ó gần đây, nhưng thứ em lấy bây giờ là hàng tồn kho nhặt từ cất trong gian.

 

Chỉ thể che giấu như thôi, cô lén lau mồ hôi trán.

 

mà bận rộn tối nay đều đáng giá cả! Nghĩ đến đống của cải thêm trong gian lúc , thật đời! nén ... giấu ở trong lòng.

 

Liên Hiểu Mẫn thấy tay bóc vỏ nhanh như chớp, trong lòng bàn tay thoáng cái một đống nhỏ, chẳng cần tự bóc nữa, thế là cứ ăn thẳng nhân óc ch.ó luôn.

 

Ba mặt đất bên cạnh ngủ say, đều lót một lớp cỏ khô thật dày, thỉnh thoảng vọng tới tiếng ngáy.

 

Đêm yên tĩnh, ngọn lửa trong đống lửa dần nhỏ , Liên Hiểu Mẫn một tay bốc nhân óc ch.ó, tay ném thêm vài cành cây khô đống lửa.

 

nhai đồ trong miệng, khẽ : “Tam Dũng Ca, ngày chúng về , nhiều con mồi thế thì bán ạ? Hay là chúng kéo xe qua đó nhé?”

 

Trương Văn Dũng bóc óc ch.ó, cũng ngẩng đầu lên, : “Chú hai của là Trương Thắng Lâm ở trạm lương thực huyện, lên huyện, chú mối lái, qua vài , cũng quen một chuyên thu mua sơn sản và thú săn, giá cao hơn trạm thu mua nhiều, đó chuyên buôn bán ở chợ đen. Bốn bọn săn con mồi nào là trực tiếp đưa cho đó thu mua luôn, đỡ phiền phức.”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

 

Liên Hiểu Mẫn xong gật đầu, nghiêng mặt hỏi tiếp: “Vậy chúng mang lên huyện ạ?”

 

“Không cần , chúng đường , đến lúc đó sẽ ở một cửa núi khác, gần công xã hơn. Đến lúc đó em cần lo, bọn sẽ tìm xe tải chở lên huyện, nhưng ban đêm mới .” Trương Văn Dũng giải thích.

 

Anh nghĩ đến điều gì đó, động tác tay dừng , mặt đang ăn ngon lành mặt, : “Hiểu Mẫn, một chuyện chúng cần bàn bạc một chút. Anh thấy chuyến săn nhiều con mồi như , khi bán em chia nhiều tiền hơn, đặc biệt là con hổ , đáng giá nhiều tiền, thể chia đều như cách bốn bọn vẫn đây . Ba họ cũng với như , bọn đều cảm thấy…”

 

Anh còn định tiếp, Liên Hiểu Mẫn nuốt vội miếng nhân óc ch.ó còn kịp nhai kỹ trong miệng, vì vội quá mà suýt nghẹn, ui cha, cô vội vươn cổ .

 

Cô vội vàng xua tay, : “Không cần thể như …”

 

Trương Văn Dũng vội lấy bình nước cho cô uống một chút. Liên Hiểu Mẫn uống hai ngụm, xuôi xuống cổ họng , đợi thở tiếp: “Tam Dũng Ca, đừng . Người ở chỗ chúng việc như thế, thể tính toán như ! Đây săn cho đội sản xuất mà còn tính công khen thưởng, chia nhiều thì tranh giành. Chúng là tiểu đội Ngũ Hổ , một nhà cả, với em còn khách sáo gì nữa!”

 

Liên Hiểu Mẫn đến mức sốt cả ruột, đến đây, cô còn “vụt” một cái dậy, vung hai ngón tay chỉ về phía xa, tiếp: “Đặc biệt là thung lũng Ngọc Long trong rừng sâu núi thẳm , là chuyện liều mạng đấy, một tính một , em chia đều!”

 

Nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng nõn đang ngẩng lên, cái dáng vẻ hào sảng , chà, sắp sánh ngang với khí thế của sơn đại vương đang hống hách sắp xếp công việc trong sảnh tụ nghĩa chia của .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-61-phat-tai-roi-dem-cua-bau.html.]

Trương Văn Dũng phì một tiếng, còn định tiếp thì Liên Hiểu Mẫn chặn họng: “Cứ quyết định , chúng săn, cứ chia theo đầu .”

 

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn với gương mặt kiên định của cô, trong ánh mắt tràn đầy sự chân thành, Trương Văn Dũng cũng nhiều nữa, nữa cũng mất vui.

 

Thấy đối phương cuối cùng cũng im lặng đồng ý, Liên Hiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nhân óc ch.ó cũng ăn xong, thể lên cây ngủ, cô còn xem kho báu nhận .

 

Cô thoăn thoắt mấy cái trèo lên cây lớn, lót chiếc áo khoác quân đội cho êm sấp lên, nhắm mắt giả vờ ngủ , nhưng thực chất ý thức tiến gian.

 

Cô đến một căn phòng trống ở tầng một của biệt thự, những phòng cho khách trong cô đều để trống để chứa đồ quý giá.

 

Bảy cái rương lấy ở nhà Hứa Đạt Vượng đó đặt ở một căn phòng khác.

 

Căn phòng trống ở tầng một mắt diện tích hơn ba mươi mét vuông, vốn hề nhỏ, bây giờ bên trong đặt ba mươi hai cái rương, trông lập tức khác hẳn, nhưng vì rương đều xếp chồng lên nên cô vẫn thể xoay , vẫn còn chỗ trống.

 

Cô xắn tay áo lên, hào hứng bắt đầu lục lọi, mở từng cái xem thử, ít nhất cũng bên trong những gì.

 

Cuối cùng, miệng cô toe toét đến mức tài nào khép ! Đôi mắt hạnh cũng sắp đến híp thấy nữa.

 

Ha ha, phát tài , phát tài , tuy vật tư trong gian cảng biển nhiều, hoành tráng như , nhưng cũng từng thấy nhiều vàng thật bạc trắng thế ! là sáng mù cả mắt mà, tiếc là ai để chia sẻ niềm vui cuồng nhiệt , một con robot cũng chứ, ai đó là !

 

Haiz, thôi bỏ , tự từ từ tiêu hóa , chút chuyện , cô thể .

 

Hôm nay quá muộn, cô chỉ xem qua loa một lượt, hai rương bạc trắng, tám rương vàng thỏi, năm rương ngọc phỉ thúy, trong đó một cây tùng bằng ngọc phỉ thúy chiếm trọn một cái rương, đặt trong một chiếc hộp nhung đen, thôi cũng là giá trị liên thành.

 

Còn năm rương trang sức vàng bạc, đều là cả bộ, đặt trong những chiếc hộp tinh xảo.

 

Mười hai cái rương còn cũng đều là bảo vật quý giá, trong đó một pho tượng Phật bằng vàng cao hơn một thước, đế còn khảm ngọc bích... Đồ sứ thì cô xem kỹ, nhưng thể cảm nhận , hễ là thứ đặt trong lô bảo vật thì chắc chắn đều là những món đồ sưu tầm cực phẩm.

 

Đặc biệt điều khiến cô kinh ngạc là, trong một cái rương, ba khẩu s.ú.n.g lục gắn ống giảm thanh, và ít hộp đạn, cũng đầy ắp cả một rương. Súng bọc trong giấy dầu, dường như từng sử dụng.

 

Điều thật sự bất ngờ.

 

Cô quá mệt , cũng sức mà mày mò kỹ, nhưng quý hóa vô cùng, đúng là nghĩ gì nấy mà, cũng đây là của cải của ai, rơi tay cô.

 

Quả nhiên, rừng sâu núi thẳm nhiều bí mật thật, đúng là chuyến uổng công!

 

Cô luôn cảm thấy, đường hầm phát hiện hôm nay hề tầm thường, cảm giác khó hiểu rằng chuyện lẽ vẫn kết thúc, dường như sẽ còn xảy những chuyện nối tiếp mà thể ngờ tới.

 

Đây là một loại trực giác đối với nguy hiểm, nhưng cô gái đang buồn ngủ rũ rượi lúc cũng chẳng bận tâm nhiều như nữa, sở hữu những bảo vật , cũng gánh vác phần rủi ro .

 

Mà cô, chính là đó!

 

Không sắp xếp gì thêm, ý thức rời khỏi gian, Liên Hiểu Mẫn chìm giấc ngủ sâu.

 

--------------------

 

 

Loading...