Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 175: Đến sở cảnh sát làm giấy tờ
Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:35:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi nhà và trò chuyện, họ mới ông lão tên là Kiều Bá. Vợ của ông chuyện nhưng tay chân nhanh nhẹn, bà lẳng lặng lấy nước cho lau rửa qua loa.
Bà còn lấy bốn năm bộ quần áo mùa hè rộng rãi sạch sẽ của nhà , cho họ mượn tạm, nhiều hơn nữa thì .
Dù cũng nhận của nhiều tiền như , bà còn nấu một nồi cháo cho họ ăn.
Như là lắm . Liên Hiểu Mẫn và bây giờ cái gì cũng thể tạm bợ cho qua, họ ăn tạm chút cháo, cùng với một ít bánh quy gói trong giấy dầu mang theo đường.
Mọi ai về phòng nấy nghỉ ngơi, phơi quần áo.
Đàn ông đều thể cởi trần ngủ trong phòng, nên quần áo sạch nhường cho Đường Ngọc Chi, Vương Tuệ Kỳ, Bùi T.ử Thu và hai cô em họ .
Liên Hiểu Mẫn dùng tấm nhựa bọc hai bộ quần áo bỏ bao tải, ướt nhiều nên vẫn mặc .
Sau khi lau rửa xong, cô một chiếc áo cộc tay bằng vải cotton màu xanh lam và một chiếc quần lửng vải lanh màu đen.
Sau một đêm vật lộn, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, nhanh xuống và chìm sâu giấc ngủ.
Đây là đêm đầu tiên của họ khi đến Hồng Kông, nhưng sự mệt mỏi khiến chẳng còn tâm trí để nghĩ ngợi nhiều, trong mỗi căn phòng chẳng mấy chốc vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
Sáng sớm hôm , Liên Hiểu Mẫn từ từ tỉnh dậy, những khác vẫn còn đang ngủ.
Kiều Bá và vợ dậy , họ nấu một nồi cháo, còn cho thêm một ít phi lê cá nấu cùng. Liên Hiểu Mẫn cảm ơn họ ăn một bát.
Cô hỏi han cẩn thận về cách đến khu trung tâm đảo Hồng Kông.
Đối phương chỉ đường cho cô , rằng về phía một đoạn nữa là thể bắt xe buýt, đến khu Vượng Giác ở Cửu Long xuống xe.
Khoảng bảy giờ, đều thức dậy, một đêm ngủ thật say, vèo một cái trời sáng, hề mơ một giấc nào.
Mọi ăn một bữa cháo phi lê cá, cảm thấy khá là tươi ngon.
Họ quần áo phơi gần khô, chuẩn rời .
Liên Hiểu Mẫn đưa cho Kiều Bá hai trăm đồng, lời cảm ơn dẫn rời .
Đi bộ chừng hai dặm, cuối cùng họ cũng tìm chỗ đón xe. Cả nhóm lấm lem bụi đường lên xe, cũng chẳng còn bận tâm đến ánh mắt của khác nữa.
Chỉ cần gặp cảnh sát, ánh mắt của khác thì là gì, thích thì cứ thôi.
Vé xe mỗi năm hào, mười hai hết ba đô la.
May mà tối qua thu gom hai nghìn đô la Hồng Kông lẻ, nên họ lấy ngay ba đô la để trả tiền xe.
Đi một mạch đến Vượng Giác, xuống xe, họ liền vội vàng tìm sở cảnh sát để căn cước, đó là việc quan trọng nhất.
Nhân viên việc ở sở cảnh sát bên nhiều Anh. Tiếng Anh của Liên Hiểu Mẫn đủ để giao tiếp thành vấn đề, còn nhà họ Bùi xuất từ gia đình tư bản lớn, vài ngoại ngữ là chuyện quá bình thường.
Đầu tiên là điền một tờ đơn, mỗi nộp năm mươi đô la Hồng Kông, đó đưa chụp ảnh, nhanh là thể chờ lấy ngay, nhận thẻ căn cước.
Như là họ thể quyền cư trú hợp pháp tại Hồng Kông.
Mặc dù ở cùng một thời gian, nhưng Liên Hiểu Mẫn cảm thấy quy trình và chế độ đều tương tự .
Ở thế giới kiếp , đến tháng 11 năm 1974 mới bắt đầu “Chính sách Chạm đích”, còn đó thực thể tự do .
Chỉ là việc quản lý biên phòng ở đại lục nghiêm ngặt, chắc chắn là phòng thủ nghiêm ngặt cho qua.
Chỉ cần vượt biên trái phép thể vượt qua vòng phong tỏa, đến khu trung tâm đảo Hồng Kông một cách thuận lợi, bắt đường , thì khi đến sở cảnh sát tự thú là thể điền đơn để nhận thẻ căn cước.
Liên Hiểu Mẫn và Tôn Học Phong cũng đều thẻ căn cước. Người thì chắc chắn là mang theo mục đích nên nhất định , còn thì, đến thì khó đảm bảo nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-175-den-so-canh-sat-lam-giay-to.html.]
Tiểu Lão Đại bảo thì cứ thôi.
Liên Hiểu Mẫn là đầu tiên thủ tục. Trước khi , cô cố ý chỉnh trang một chút, trông chững chạc hơn vài tuổi, điền đơn là 18 tuổi.
Như là thể mua một căn nhà ở Hồng Kông , đây cũng là chuyện mà cô mong đợi.
Thử hỏi những giá nhà đất kinh khủng của Hồng Kông ở đời , ai mà mau mau mua tới tấp, tích trữ lấy hai căn nhà ở năm 1969 chứ
Những khác thì điền tuổi thật, cũng nhiều lo lắng.
Rất nhanh xong xuôi, cầm giấy tờ tùy mới lò, đều thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho đến lúc , nhà họ Bùi mới thật sự cảm nhận , khổ tận cam lai!
Bây giờ họ còn là những nhà tư bản lớn, những phần t.ử năm loại đen trong tù mấy hôm , ngày ngày chờ đợi vận rủi ập xuống nữa , họ là những con mới, những con tự do.
Nội tâm Tôn Học Phong cũng ngổn ngang trăm mối, là con cháu của phần t.ử năm loại đen, cũng trải qua nhiều chuyện, lúc tâm trạng cũng chút phức tạp.
Người mà ơn nhất trong lòng chính là Liên Hiểu Mẫn, cô , Bùi gia sớm tan cửa nát nhà, Hồ Nhất Tấn hại c.h.ế.t cả , gì ngày hôm nay?
Đường đường là nhà tư bản lớn nhất bến Thượng Hải, tán gia bại sản, chỉ vội vàng mang theo một phần tài sản nhỏ nhoi mắt để trốn đến Hương Cảng.
So với những bạn cũ sớm lên kế hoạch, rời từ lâu, thể là vô cùng sa cơ thất thế.
mà, chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng. Trải qua bao nhiêu chuyện như , họ cầu đại phú đại quý, chỉ cầu nhà bình an.
Còn điều gì quan trọng hơn việc cả nhà ở bên , cùng bầu bạn chứ, huống hồ họ vẫn còn một phần tài sản mà.
Bảy mươi sáu kilôgam vàng, tính theo tỷ giá 1 gam đổi 10 đô la Hồng Kông, thể trị giá 760.000 đô la Hồng Kông. Tám mươi nghìn đô la Mỹ, tương đương 500.000 đô la Hồng Kông.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cộng thêm giá trị của kim cương châu báu , tiền cũng đủ để cả nhà sống an nhàn sung túc cả đời ở đây.
Biết chừng, còn thể gầy dựng sự nghiệp một nữa.
Rời khỏi sở cảnh sát ở Tiêm Sa Chủy, thẳng đến khách sạn. Gần đây một khách sạn nổi tiếng tên là Bán Đảo, xây dựng năm 1928, sở hữu tầm quyến rũ cảng Victoria.
Liên Hiểu Mẫn hỏi đường thẳng đến đó để trải nghiệm thử.
Vừa đến khách sạn, quả nhiên mấy chục năm vẫn như một, sảnh chính sáng sủa rộng rãi hiện mắt.
Kiếp Liên Hiểu Mẫn từng xem ảnh mạng, giới thiệu về lịch sử của khách sạn Bán Đảo, vì cô mang tâm trạng tò mò, đưa mắt xung quanh.
Hai nữ nhân viên trẻ ở quầy lễ tân cũng khá tố chất, hề tỏ coi thường bộ dạng ăn mặc lôi thôi của cả đoàn .
Trước tiên là thủ tục nhận phòng, phòng tổng thống thì thôi bỏ , họ lấy sáu phòng thường, mỗi phòng mỗi đêm 120 đô la Hồng Kông.
Vợ chồng Bùi Triệu Gia một phòng, vợ chồng Bùi Diệu Huy một phòng, Bùi T.ử Hi ở cùng em trai một phòng, Tào Bảo Giang và Tôn Học Phong một phòng, A San và A Kha một phòng, Bùi T.ử Thu và Liên Hiểu Mẫn một phòng.
Mọi thang máy lên lầu, khách sạn Bán Đảo tổng cộng bảy tầng, họ ở tầng năm, từ phòng 501 đến 506, các phòng đều ở cạnh .
Bước căn phòng sạch sẽ, Bùi T.ử Thu cởi giày, chân trần tấm t.h.ả.m mềm mại, chao ôi, trong lòng mới khoan khoái .
Sau bao ngày bôn ba, cả cô thả lỏng, lúc dang tay dang chân thành hình chữ Đại giường, chẳng dậy nữa.
Liên Hiểu Mẫn ở chiếc giường cạnh cửa sổ, cô bên mép giường, ngắm cảnh của cảng Victoria ngoài cửa sổ, trong lòng cũng khỏi cảm thán.
Kiếp cô thường đến Hồng Kông ăn uống vui chơi, cũng thích tham quan ngắm cảnh ở gần đây, ngờ năm 1969, thấy cùng một khung cảnh, nhưng tâm trạng khác xưa.
--------------------