Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 174: Đi đến thôn nhỏ xin ở trọ một đêm

Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:35:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tiểu Ngọc, em mau !”

 

Tôn Học Phong xách một chiếc vali da màu đen, từ phía tảng đá lớn .

 

Anh mới kéo Quang Đầu qua đó, liền phát hiện chiếc vali ở phía .

 

Liên Hiểu Mẫn xách bao gai vội vàng tới, thuận theo động tác tay , chiếc vali đang mở.

 

Hú~ Những thỏi vàng lớn xếp chồng lên ngay ngắn, loại vàng thỏi theo lạng, chắc là nung chảy riêng, một thỏi lẽ to bằng hai thỏi vàng lạng.

 

Chưa đếm kỹ, nhưng chắc cũng ba, bốn mươi thỏi, ngoài còn thứ gì khác.

 

Bọn , lẽ nào cướp của một kẻ xui xẻo nào đó mới bơi bờ? ... Trông giống lắm.

 

Cứ đến cái vali da nặng cũ bên ngoài , ai mà thể bơi mang theo nó chứ?

 

Hơn nữa nó cũng dính nước, chiếc vali từ trong ngoài đều khô ráo.

 

Khả năng lớn nhất, lẽ bọn chỉ cướp bóc dân vượt biên ở đây, mà còn đúng lúc đang tiến hành giao dịch gì đó, đến cả lão đại cũng tới còn gì.

 

Còn giao dịch , thì thể .

 

Hoặc là bọn chúng cầm vàng mua thứ gì đó.

 

Hoặc là bán món hàng nào đó, nhận tiền, còn kịp mang về thì g.i.ế.c ngược .

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

 

Liên Hiểu Mẫn chỉ thể suy đoán đến mức , thôi kệ, quan tâm nhiều như nữa, đêm hôm tăm tối, Tân Nghĩa An ở xa tít tắp, cũng tìm đến đầu , xách thôi.

 

Tôn Học Phong nhấc lên ước lượng cân nặng: “So với bao gai của , chỉ hơn chứ kém.”

 

Được thôi, dù cũng phỏng tay.

 

Hai lục luôn cả tiền Hồng Kông của tám , tăng tốc dọn dẹp hiện trường, nhanh ch.óng rời để đuổi kịp những phía .

 

Tôn Học Phong mệt, hai tay xách đồ vài bước thì chậm .

 

Liên Hiểu Mẫn vác bao gai một bên vai, nhận lấy chiếc vali từ tay , tiếp tục xách .

 

Hai sải bước về phía , nhanh đuổi kịp nhóm .

 

Ở bãi biển nhỏ , họ thật sự hề gặp đội tuần tra biên phòng của Cảnh sát Hoàng gia.

 

Không của băng đảng xã hội đen mua chuộc nên cố tình đến, là do họ may mắn gặp .

 

Tóm , họ thuận lợi rời khỏi nơi , về hướng Tây Bắc, ở phía đó một thôn nhỏ, chính là Nguyên Lãng.

 

Mười hai già trẻ lớn bé, ai nấy đều ướt sũng, may mà đang là tháng bảy mùa hè nóng nực, ban đêm cũng khá oi bức, lên khỏi mặt biển cũng cảm thấy gì.

 

Không còn cách nào khác, đành tạm chịu đựng như .

 

Không bao lâu, Béo Đôn nổi nữa, mấy “lao động chính” đều đang cõng bao gai, ai cõng .

 

Bao gai trông phồng lắm, nhưng mật độ của vàng thỏi lớn, một đoạn đường cũng cảm thấy 19 kilôgam nặng trĩu.

 

Bùi Diệu Huy và Tào Bảo Giang phiên cõng, cũng lo cho con trai út nữa.

 

lúc , cuối cùng cũng đến nơi, phía lóe lên ánh đèn, thấp thoáng là một ngôi làng nhỏ.

 

“Béo Đôn, cố gắng thêm chút nữa, sắp đến nơi !”

 

Cậu nhóc gật đầu với chị hai đang kéo tay , nghiến c.h.ặ.t răng.

 

Thật đoạn đường quá xa, biển cũng chịu khổ nhiều.

 

Chỉ là trong đêm khuya, trải qua một chuyến vượt biên, tâm trạng kích thích quá độ, lúc thả lỏng, liền bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

 

thì thể chất cũng chỉ , ngoài mấy như Liên Hiểu Mẫn và Tôn Học Phong, những già và trẻ nhỏ đều nền tảng sức khỏe , cần thời gian để nghỉ ngơi hồi phục.

 

Đã đến gần, Liên Hiểu Mẫn bảo đợi , cô đặt hai “món đồ lớn” xuống, giao cho Tôn Học Phong, một dò đường.

 

Vào trong thôn nhỏ, lúc đến mười hai giờ đêm, cũng hai ba nhà còn sáng đèn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-174-di-den-thon-nho-xin-o-tro-mot-dem.html.]

 

Dân làng lẽ nhân lúc ban đêm việc quản lý bờ biển lỏng lẻo, sẽ lén bắt chút hải sản, ngày mai đem bán, cho nên vẫn ngủ.

 

phóng tinh thần lực, trong làng, ngừng quan sát, nhanh đến một nhà còn sáng đèn, dừng cổng sân.

 

quan sát thấy, bên trong chỉ một đôi vợ chồng già, nhân khẩu đơn giản, nhà cửa rộng rãi, còn trống ba gian phòng, thể chứa hết nhóm của họ.

 

Thử xem , xem thể ở .

 

Cô khẽ gõ cửa sân, bên trong nhanh ch.óng mở. Trông ông lão mặc quần áo chỉnh tề, lẽ sắp ngoài.

 

“Ai đấy? Trễ thế .” Vừa , ông mở thẳng cửa.

 

Thấy đến là một cô gái trẻ, ông sững . Nhìn quần áo cô ướt sũng, ông gần như hiểu ngay, chắc chắn là lén bơi từ bên qua .

 

điều khiến ông ngạc nhiên là, chỉ một cô gái ?

 

Ông lập tức chút cảnh giác lưng cô, nhưng tiếng nào.

 

Liên Hiểu Mẫn trì hoãn, bèn thẳng mục đích của .

 

“Bác ơi, chào bác, gia đình cháu… bơi qua đây, thể ở nhờ nhà bác một đêm ạ?”

 

Thật thấy hy vọng, vì ông lão , ít nhất vẻ bề ngoài trông khá phúc hậu.

 

Đối phương quả nhiên do dự một lúc, lập tức đuổi .

 

Ông lão trong lòng thật cũng hiểu, chuyện thế , trong làng thiếu gì chứ, nhưng tối nay hai đứa cháu trai ở nhà, bản ông sắp bờ biển một chuyến, nếu chỉ còn bà nhà ở nhà thì tiện.

 

Nếu hai đứa cháu đều ở đây thì cũng , nhưng bây giờ thể để một xoay xở với những chuyện .

 

Thấy đối phương do dự, Liên Hiểu Mẫn dường như đoán nỗi băn khoăn của ông, dù cô cũng trong nhà chỉ còn một bà cụ.

 

“Bác ơi, bác cứ yên tâm, gia đình cháu cũng già trẻ nhỏ, cũng là bất đắc dĩ thôi, chỉ một đêm thôi, cháu thể đưa cho bác hai trăm đồng Hồng Kông, ngày mai lúc sẽ đưa thêm hai trăm nữa, coi như là để cảm ơn, bác thấy thế nào ạ?”

 

Nói , cô móc tiền từ trong túi , đưa qua.

 

Tiền tài động lòng , ông lão do dự nữa. Ở một đêm mà bốn trăm đồng, tiền sắp bằng lương cu li gần một tháng của cháu trai ông ở Vượng Giác .

 

Đầu thập niên 70, lương trung bình của dân đại lục hai mươi đồng, còn ở Hồng Kông một nghìn rưỡi.

 

Bây giờ là năm 1969, cũng chênh lệch nhiều, tuy là công nhân bốc vác vất vả nhất, nhưng thu nhập hàng tháng cũng mấy trăm.

 

Số tiền Hồng Kông của Liên Hiểu Mẫn cũng là tối nay , trong lòng cô ước chừng mức thu nhập ở đây, nên mới đưa một tiền thể lay động lòng .

 

thì cả nhóm bọn họ cũng cần nhanh ch.óng tìm một nơi đáng tin cậy để nghỉ ngơi.

 

“Được, … Vậy !” Ông lão dứt khoát ngoài nữa, còn gì nữa, tối nay ở nhà thôi.

 

Trong nhà chỉ hai ông bà già, chẳng một món đồ nào đáng giá, sợ cái gì chứ, cho ở thì cho ở thôi.

 

“Vậy phiền bác , bây giờ cháu gọi nhà qua đây.”

 

Cô xoay gọi , hy vọng lát nữa ông thấy lượng sẽ đổi ý… Mà vì tiền, chắc cũng nhỉ.

 

Cứ thế, đều cố gắng thật nhẹ nhàng, trong làng, đến nhà ông lão.

 

Hai vợ chồng ông lão đều ngoài, thấy, chà, thật đúng là… ít .

 

thấy phụ nữ và trẻ con, họ cũng yên tâm phần nào, quả thật là già trẻ.

 

Chỉ là trong lòng thắc mắc, thế nào mà bơi qua cơ chứ!...

 

Tổng cộng ba căn phòng trống, trong đó một căn là gác xép, Tôn Học Phong, Bùi T.ử Hi, Bùi Diệu Huy và Tào Bảo Giang, bốn lên gác xép ở.

 

Vợ chồng ông bà Bùi Triệu Gia cùng ba đứa trẻ ở một phòng, Liên Hiểu Mẫn và Bùi T.ử Thu hai con ở một phòng, cứ thế mà phân chia.

 

Tất cả tài sản quý giá đều để trong phòng của Liên Hiểu Mẫn, cô chính là vị đại tướng quân trấn giữ hậu phương, đều đồng ý giao hết cho cô quản lý.

 

 

--------------------

 

 

Loading...