Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 147: Khéo léo đi qua huyện Thái
Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:35:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Hiểu Mẫn vội vàng giảm tốc độ xe, giải phóng tinh thần lực, cẩn thận quan sát tình hình phía .
Bên vì lý do gì mà thật sự một trạm kiểm soát dài.
Hơn nữa, cũng ít, trông như của nhà nước đang kiểm tra gì đó, ồn ào náo nhiệt.
Bên cạnh trạm kiểm soát còn một chiếc xe tải nhỏ màu trắng.
Cô lập tức nhận , hơn một tiếng , chiếc xe và chiếc xe jeep của cô gặp đường.
Lúc đó, chiếc xe tải nhỏ chạy nhanh, vượt qua xe cô.
Xem để mắt tới .
Cô bẻ lái, vội vàng cho xe dừng trong Lâm T.ử bên cạnh tắt máy.
Trong đầu cô nhanh ch.óng suy nghĩ đối sách.
Cô nhớ Tôn Học Phong nhắc đến lúc giao ca sáng nay, rằng bây giờ địa phận tỉnh Giang.
Cô cúi đầu liếc tấm bản đồ vẽ tay, theo như những gì vạch đó, huyện thành phía hẳn là huyện Thái.
Cẩn thận phân biệt tuyến đường vẽ giấy, cô thầm nghĩ, xem nếu thể thẳng xuyên qua huyện thành Thái thì sẽ tiết kiệm nhiều thời gian.
Nếu , sẽ qua con đèo , thêm một đoạn nữa, đường núi vòng vèo mất hơn nửa ngày để tránh huyện thành và tiếp.
Liên Hiểu Mẫn nhanh ch.óng chủ ý.
Hay là dứt khoát tìm cách, dùng giấy giới thiệu về quê ở tỉnh Giang để trộn qua cho xong.
Nhân tiện thẳng xuyên qua huyện Thái ở phía luôn.
Quyết định xong, cứ như .
Cô khẽ động tâm niệm, lấy một ít bột t.h.u.ố.c mê trong một chiếc lọ sứ nhỏ từ phòng sách trong gian, chỉ cần một chút xíu, trực tiếp rắc gần mũi hai .
Đây là một loại bột t.h.u.ố.c thể khiến mất ý thức, chìm hôn mê ba tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ lúc mới phát hiện gian, khi thấy loại t.h.u.ố.c , trong lòng cô còn nghĩ, nếu gặp nguy hiểm gì thì dùng cho kẻ địch, chắc sẽ , chút cảm giác giống như bọn thái hoa tặc, bọn buôn thời xưa.
Kết quả ngờ, dùng lên hai đồng đội của .
Dù cũng tác dụng phụ độc hại nào, ngủ một giấc còn thể giải tỏa mệt mỏi nữa~ Hì hì, Lão Tôn, Tiểu Bùi, đừng trách em tay với hai nhé.
Sau khi tỉnh , hai cũng sẽ chỉ nghĩ là ngủ một giấc thật sâu thôi, cảm giác gì đặc biệt, cũng chẳng gì cả.
Lần đầu dùng với , cái đồ nhát gan còn cố ý gọi tên hai họ một tiếng, ừm, tệ, bất kỳ phản ứng nào.
Quả nhiên là linh đan diệu d.ư.ợ.c trong gian.
Xác định xung quanh ai, cô xuống xe , buộc một chiếc khăn trùm đầu màu xám lên đầu, lưng đeo một chiếc gùi tre, sửa soạn cho dáng một đường vất vả, bụi bặm.
Sau đó tâm niệm chuyển, trong nháy mắt, cả chiếc xe lẫn hai đều thu gian.
Chỉ còn một trơ trọi, cô thẳng dọc theo ven đường, sải bước về phía .
Đi bao xa, cô thấy rõ đám ở phía cách mấy trăm mét.
Tổng cộng bảy, tám , cánh tay ai cũng đeo băng tay đỏ.
Cô tiếp tục , dùng tinh thần lực để dò xem những đó đang gì.
Nhìn hai duy nhất đeo băng tay đỏ, trông ba mươi mấy tuổi, đoán chừng chính là tài xế xe tải nhỏ tố cáo.
Có một đàn ông bốn mươi tuổi, mặc đồng phục cán bộ màu xanh lam, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn, đang hỏi họ: “Nhìn rõ , biển xe ? Kính xe màu mực, là một chiếc xe đặc biệt? Hơn nửa ngày , vẫn lái tới đây!”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Cả hai chúng đều rõ, đúng là như ! Chiếc xe đó tầm thường .” Đối phương vội vàng gật đầu, khẳng định trả lời.
Bên cạnh lãnh đạo đeo băng tay đỏ, một tên tùy tùng lùn mập đó, cũng liếc mắt hùa theo: “Nói chứ giờ cũng đến nơi , để xem rốt cuộc là dạng gì, nếu các dám lừa Lý Chủ Nhiệm của chúng một chuyến tay , thì liệu hồn đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-147-kheo-leo-di-qua-huyen-thai.html.]
Trong lòng nắm rõ tình hình, Liên Hiểu Mẫn thẳng về phía trạm kiểm soát, nhanh đến mặt họ.
Toán dường như để cô gái nhỏ bé gầy gò mắt, liếc cũng thèm liếc một cái, từng một tiếp tục nghển cổ, về phía đầu con đường lớn.
Một chừng hai mươi mấy tuổi trong họ, nhân lúc cô ngang qua, thuận miệng hỏi một câu: “Cô thế? Phía là huyện lỵ , mang theo giấy giới thiệu ?”
“ là ở đây, ở nhờ nhà họ hàng bên ngoài, giờ về quê một chuyến để nhổ cỏ mộ cha , giấy giới thiệu đây ạ.”
Cô giả vờ tỏ đáng thương, khẽ đáp, vội vàng lục trong gùi lấy giấy giới thiệu đưa qua.
Đối phương liếc qua loa, thấy cô từ tỉnh Liêu đến, quả thật là xa, bèn trả giấy cho cô.
Hắn cũng hỏi kỹ rốt cuộc cô đến đây bằng cách nào, bên còn đang bận bắt xe jeep mà.
Bình thường mà , quãng đường xa như , đáng lẽ tàu hỏa đến tỉnh lỵ của tỉnh Giang, đó bộ hoặc đón xe để đến công xã, thôn làng ở cấp .
Thật cô bộ, trông cũng khá bình thường.
Vào thời , quãng đường vài chục dặm, đa đều chỉ dựa đôi chân, chứ hở là mua vé xe ô tô, hơn nữa giao thông cực kỳ kém phát triển, căn bản nhiều xe như .
Liên Hiểu Mẫn cất giấy giới thiệu, cúi đầu men theo rìa đường, chẳng mấy chốc qua trạm kiểm soát, tiếp tục về phía .
Cứ để đám đó chờ , chờ đến khi hoa cũng héo rũ cả , xem các tìm chiếc xe jeep của .
Đi bộ bằng hai chân thật sự quá mệt mỏi, khi một đoạn, cô tìm một con dốc đất khuất , lấy một chiếc xe đạp cỡ 26 từ trong gian .
Lúc mới xuyên qua, cô chỉ cao một mét năm, đến bây giờ, cuối cùng cũng cao thêm một chút, gần một mét sáu, đạp xe còn tốn sức như nữa.
Cô phi lên xe, đạp như bay về phía , hai chân guồng ngừng, tưởng như sắp tóe cả tia lửa.
Không nhanh , hai đồng đội trong gian, t.h.u.ố.c chỉ tác dụng trong ba tiếng đồng hồ thôi.
Vù vù vù, cô gái tràn đầy năng lượng đạp xe đến nửa tiếng thuận lợi huyện lỵ Thái Huyện.
Chủ yếu là vì mấy ngày nay cứ lái xe mãi, cả cảm giác như rỉ sét, bây giờ duỗi , hoạt động một chút, toát mồ hôi, ngược cảm thấy sảng khoái.
Bây giờ đến mười giờ, cô cũng dạo trong huyện lỵ nữa.
Vẫn nên tranh thủ thời gian tiếp tục lên đường thôi, dù thì tính mạng của Bùi gia ca lưỡng cũng đang đáng lo.
Lại mất thêm một tiếng đồng hồ, Liên Hiểu Mẫn dùng tốc độ nhanh nhất, đạp xe xuyên qua thành phố.
Tìm một nơi vắng bên lề đại lộ ngoài thành, cô mang cả xe đạp trong gian.
Còn một tiếng nữa, hai mới tỉnh .
Cô vốn là nhanh nhẹn, cũng lãng phí thời gian, chủ yếu là, tắm rửa một cái .
Không điều kiện thì thôi, nhưng chẳng là đây , thì tắm tốc hành một trận cũng mà.
Cô nhanh ch.óng sấy khô tóc, dùng dầu gội và sữa tắm mùi nên sẽ phát hiện mùi hương.
Cô một bộ quần áo sạch sẽ, là áo và quần y hệt bộ cũ, cô tích trữ mấy chục bộ như .
Chỉnh trang bản , ăn thêm một hộp cơm, tổng cộng hết bốn mươi phút.
Được , tranh thủ ngoài nhanh thôi.
Liên Hiểu Mẫn ý niệm, liền mang theo chiếc xe jeep khỏi gian.
Cứ như , cô ung dung thoải mái lái xe tiếp về phía .
Lúc Tôn Học Phong và Bùi T.ử Thu tỉnh thì là giữa trưa.
Bọn họ cảm thấy, giấc ngủ hiểu ngon đến lạ, chợp mắt một cái ngủ lâu như , ngay cả một giấc mơ cũng .
--------------------