Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 129: Đứa nhỏ tên Mã Thành
Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:34:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuận An ở bên cạnh dùng ánh mắt chằm chằm châm chọc Diêu Lão Lục, thấp giọng quát mắng: "Mày đúng là cái đồ Lão Lục! Lần để tao bắt gặp một mày tống tiền ở chợ đen, còn dám bày trò gây sự, lúc đó tao với mày cái gì! Còn nữa thì đừng trách tao cho mày nếm mùi đổ m.á.u!"
"Người khác rõ chứ tao còn lạ gì mày, mày là của đội bốc xếp xưởng dệt bông, nhà mày ở tao hết. Lần còn dám đến đây kiếm chuyện, cẩn thận tao cho mày sống bằng c.h.ế.t."
Liên Hiểu Mẫn khinh bỉ nghiêng mặt , thèm kẻ đang dán lưng tường run rẩy , xua xua tay với Thuận An một câu: "Lần để dễ dàng thế , cho tay mới ."
Thuận An gật đầu, túm lấy cổ áo gã lôi chỗ khác giáo huấn, kiểu gì cũng tẩn cho một trận để nhớ đời, nếu cái loại "lợn c.h.ế.t sợ nước sôi" như họ Diêu tưởng chỗ dễ loạn.
Thuận An dạy dỗ Diêu Lão Lục vài cái, đuổi xong mới .
Thằng nhóc còn , ánh mắt vẫn hết cảnh giác, cái bọc nhỏ của vẫn lấy mà.
Nó cũng dám đưa tay đòi, chỉ thể im lặng, nép một bên chờ.
Liên Hiểu Mẫn về phía nó, nhếch môi hỏi: "Nhóc bao nhiêu tuổi ? Ra ngoài hành nghề mà bộ dạng cũng dáng hiểu đời gớm nhỉ. Em gái nhóc bệnh thật bệnh giả, đang ở ?"
Vừa nhắc đến em gái, thằng nhóc còn vẻ mồm mép nữa, hốc mắt dần đỏ lên: "Em gái cháu mới sáu tuổi rưỡi, đang đợi nộp tiền ở bệnh viện, cháu... cháu mười bốn tuổi..."
"Chát~" Liên Hiểu Mẫn đưa tay vỗ nhẹ gáy nó một cái: "Nói xem, bao nhiêu tuổi?"
"Ui da, cháu còn thiếu hai tháng nữa là tròn mười hai! Được ạ..." Thằng bé xoa xoa gáy, lườm lườm mặt, lộ vẻ chán nản, chút ủy khuất.
"Cháu tìm việc thì nuôi nổi em gái, nên mới quá lên hai tuổi, bình thường cháu bao giờ dối cả."
Thuận Hỷ phì , dùng đốt ngón tay gõ gõ trán nó: "Nói nhóc cho đây, haizz."
Hắn về phía Lâm Tử, xem ý thế nào.
Liên Hiểu Mẫn gật đầu, thò tay túi móc tiền, hỏi thằng bé: "Có bán một trăm đồng , cho chắc chắn !"
Cậu bé ngẩng đầu, trợn to mắt, kinh ngạc : "Anh... thật sự mua ạ, mặc cả luôn? Cháu... cảm ơn , xưng hô thế nào ạ?" Đôi mắt còn vẻ tinh quái nữa, trong phút chốc ngập nước mắt.
Nó mấy thứ đồ của nhà giá trị, nhưng ở cái thời thế , bán giá, là một trăm đồng chứ khó ai thực sự bỏ tiền đó để mua.
Liên Hiểu Mẫn đếm mười tờ "Đại Đoàn Kết", nhét bàn tay nhỏ nhắn của nó, : " tên Tề Lâm, nhóc thể gọi là Lâm Tử, cầm lấy tiền , đồ thuộc về nhé!"
Nói xong, cô cầm lấy cái bọc nhỏ trong tay Thuận Hỷ bỏ gùi của .
"Cảm ơn Lâm Tử, cháu tên Mã Thành, cháu..." Thằng bé còn cúi đầu chào một cái, ngập ngừng dám tiếp, nhưng cũng bỏ ngay.
Liên Hiểu Mẫn thấy tên nó, bỗng nhiên nhớ điều gì đó, hỏi thêm một câu: "Em gái nhóc tên gì?"
Mã Thành ngẩn một chút, đó trả lời: "Em tên Mã Tĩnh... Anh Lâm Tử, cháu thể theo các việc ? Việc gì cháu cũng , nhanh nhẹn lắm, cứ cho cháu thử việc một thời gian cũng ."
Thuận Hỷ bật , thằng nhóc đúng là "thấy sang bắt quàng họ".
Trong đầu Liên Hiểu Mẫn hiện lên hình ảnh căn nhà nát cạnh chuồng lợn, cô từng thấy bé gái đó hai ở cửa, haizz, chẳng giống đứa trẻ sáu tuổi rưỡi tí nào, gầy gò nhỏ xíu.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thế nhưng, quần áo con bé sạch sẽ.
Người trai cố gắng hết sức để chăm sóc em thật .
Cô bỗng nhiên thốt : "Được , nhóc cứ bệnh viện đưa Mã Tĩnh chữa bệnh , chờ xong việc thì đến chợ đen tìm Thuận Hỷ , cứ theo việc!"
Thuận Hỷ ngẩn , thầm nghĩ, thật sự nhận thằng nhóc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-129-dua-nho-ten-ma-thanh.html.]
Cái ngữ mới tí tuổi đầu, còn đầy mười hai, cứ bám đuôi , tạo thành một đội "quân nhi đồng" thì... trông cũng kỳ.
Tuy nhiên, cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, gãi gãi đầu, miệng thì đáp trơn tru: "Lâm Tử, dặn thì em nhất định sẽ sắp xếp thỏa cho nó."
Mã Thành ngờ đối phương thực sự đồng ý, hơn nữa bên cạnh đối với lời dặn của Lâm T.ử ý kiến gì, quả nhiên lầm , vị "đại ca nhỏ" mặt năng cực kỳ trọng lượng!
Mã Thành dù tuổi còn nhỏ, trong lòng nghĩ gì đều lộ hết mặt, cái ánh mắt nịnh nọt nhỏ bé Thuận Hỷ cũng thấy buồn .
"Được , đừng Lâm T.ử nữa, ở đây là giá trị nhất đấy. Nhóc mau , lúc đó đến tìm tao, nhớ !"
Thuận Hỷ túm vai nó đẩy ngoài một cái, Mã Thành mím môi gật đầu: "Vâng, Thuận Hỷ, lúc đó cháu nhất định sẽ đến tìm ... Cháu đây, chào Tề Lâm ạ!"
Dáng nhỏ nhắn chạy vụt xa, nhanh ch.óng biến mất ở cuối con đường.
"Lâm Tử, sợ thằng nhóc dối ? Chẳng thật là đứa em gái nữa." Thuận Hỷ bâng quơ , theo cô về phía sân nhà Tiền gia ở xa.
Thuận An phía lên tiếng, biểu cảm thì vẻ cũng nghĩ giống em trai .
Liên Hiểu Mẫn một tiếng, : "Nó thực sự em gái, vả nó là một trai khá , nghĩ nó sẽ lấy chuyện em gái bệnh để dối lừa ."
Cô liếc Thuận An một cái, tiếp tục với Thuận Hỷ: "Giống như trai , cũng sẽ dễ dàng lấy chuyện bệnh sắp c.h.ế.t để lừa gạt cớ ."
Thuận An phía thấy, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, tâm tư của Lâm T.ử thật tinh tế.
Suy từ , và em trai từ nhỏ nương tựa lẫn , em trai thể chính là mạng sống của , chuyện gì xui xẻo cũng bao giờ gán lên Thuận Hỷ .
Cả hai em đều gật đầu, Thuận An hỏi: "Cái thằng Mã Thành đó, quen ?"
"Không quen, nhưng chút chuyện về nhà nó. Hai đứa trẻ còn sót của nhà địa chủ, còn ai thích nữa, thằng bé nếu lanh lẹ một chút thì cũng cách nào bảo vệ em gái."
"Sau đừng nhắc với nó là những chuyện , nó thích thì tự nó , chúng cứ coi như . , cần để nó giao hàng , cứ ở kho bãi, quanh quẩn trong sân mấy việc vặt, chạy vặt, đưa tin là , tiền lương lương thực cứ phát đủ."
Thuận Hỷ và Thuận An lập tức hiểu ý, gật đầu đồng ý.
Liên Hiểu Mẫn hỏi Thuận Hỷ xem sức khỏe hồi phục , hai em đối với việc cô tay cứu giúp vẫn luôn cảm kích vô cùng.
Lúc đó, em trai đầy vết thương đưa về nhà bằng xe đẩy, Thuận An hoảng loạn cả lên, Nhị Vinh và những khác kể quá trình mà toát mồ hôi hột.
May mà Thuận Hỷ đều là vết thương ngoài da, cứ ở nhà từ từ tĩnh dưỡng.
Vốn dĩ khỏi từ lâu, nhưng Thuận An vẫn bảo nghỉ ngơi thêm một thời gian, dù kiếm tiền cũng thiếu phần của , cứ để vết thương lành hẳn tính.
Hai họ từ lâu coi Lâm T.ử như thần thánh, trong lòng cảm kích sự cứu mạng của cô đến nhường nào, vả nhờ Lâm T.ử chỗ dựa lớn , hiện giờ thu nhập của họ tăng lên gấp mấy .
Dù , đối với cô chắc chắn là duy trì sự phục tùng tuyệt đối, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng nề hà.
Ba chuyện nhanh ch.óng tới sân viện.
--------------------