Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 121: Quyết định giao dịch
Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:34:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kim Lực vô cùng kinh hãi, bịt mặt mà lấy mạng và Lỗ Vệ Quốc thì dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng rõ ràng là đối phương hề ý định g.i.ế.c .
Anh thầm thở dài, haiz, tốc độ rút d.a.o của nhanh đến mức phi thường, thật sự là khiến tự thấy bằng.
“Sao nào, còn ngón nghề gì nữa , cứ tiếp tục chiêu đãi chứ?”
Liên Hiểu Mẫn liếc bên , liếc mới đến, nhướng mày.
“Anh là Lỗ Vệ Quốc , thế, giờ mới đuổi kịp ? , hai các thấy ngại , một chọi một , còn dùng đến cả hai khẩu s.ú.n.g, mất mặt chứ?”
Lúc , vầng trăng treo cao bầu trời đêm, ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt hai , thể thấy rõ mồn một vẻ mặt lúng túng của họ.
Thôi bỏ , cô cũng thể quá xa, vốn dĩ cũng địch ý, đối phương thử vài chiêu thì cứ thử thôi.
Thật , thủ của Kim Lực thuộc hàng đỉnh của ch.óp , chỉ là gặp , một chọi một, thì cầm chắc phần thua.
Đã thì thôi, dù cũng là của đại đội Báo Săn gì đó, nên nhục quá đáng, xả giận một chút là .
Sau khi sững sờ, Lỗ Vệ Quốc chẳng màng đến chuyện khác, vội chạy tới, nhẹ nhàng đỡ đội trưởng của dậy.
Thấy đối phương gì nghiêm trọng, chỉ trật khớp tay, mới yên lòng.
Kim Lực vững, hít sâu một , mặc kệ cánh tay của , cất lời: “Vị… , chúng vì thành nhiệm vụ, khi đối đầu với địch cũng thể câu nệ tiểu tiết, nhưng bây giờ ác ý, nên, mong bỏ qua cho.”
Thấy bịt mặt khẽ gật đầu, gì, tiếp tục thăm dò: “Nếu rõ phận của , thì mục đích của chúng thực là để tìm , liệu thể bán cho chúng một lô lương thực ?”
Liên Hiểu Mẫn giả vờ trầm tư một lát : “Cũng là thể, nhưng một yêu cầu.”
Nghe thấy hy vọng, tinh thần Kim Lực phấn chấn hẳn lên: “Mời .”
“ chỉ gặp mặt giao dịch với hai các , tiết lộ cho thứ ba. Sau khi giao dịch, xử lý hậu quả thế nào, báo cáo với cấp , bộ dựa đối phó.”
Liên Hiểu Mẫn nghiêng , về phía họ, cử chỉ thần thái tự nhiên như đang ngẩng đầu ngắm trăng, nhưng thực chất trong lòng chuẩn sẵn sàng, nhân lúc ốm, lấy mạng …
Không, mạng thì lấy, nhưng hai thua trong giao đấu, đang đả kích nặng nề, chính là lúc ý chí bạc nhược nhất.
Cô nhân cơ hội dùng tinh thần lực để thôi miên họ, truyền đầu hai một nhận thức mạnh mẽ: tiết lộ sự tồn tại của bịt mặt, khi giao dịch lương thực xong thì ngừng điều tra, xóa bỏ manh mối, chỉ thể ngụy tạo một vài thông tin để đối phó với cấp .
Chỉ bảy, tám giây , quá trình thôi miên kết thúc, dường như chuyện gì xảy .
Cô xoay , về phía hai , Kim Lực rõ ràng ngơ ngác một lúc, đó lập tức kiên định đáp: “Được, chỉ cần giao dịch thuận lợi, nhận lương thực, tuyệt đối truy xét nữa, đây là lời hứa của .”
Lỗ Vệ Quốc cũng như tỉnh từ cơn mơ hồ, bên cạnh đáp: “ , và đội trưởng sẽ lo liệu, sẽ tìm cách, để lộ .”
“Được, còn tổng cộng sáu mươi vạn cân lương thực, đưa hết cho các , chỉ một thôi, .”
“Năm ngày , mười hai giờ đêm, vẫn giao dịch ở đây. Chỉ hai các mang tiền tới, một nửa tiền mặt, một nửa vàng.”
Kim Lực mừng như điên trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố kìm nén cảm xúc, bình tĩnh gật đầu đồng ý.
Liên Hiểu Mẫn thầm tính toán, đất đen trong gian của cô, nếu đều dùng để trồng lương thực, năm ngày là thu hoạch một , nếu trồng liên tục một tháng, sản lượng hàng tháng cũng hơn hai mươi vạn cân.
Ở khu kho hàng Duy Cảng bên , cô cũng tìm mười mấy nhà kho chứa đủ loại lương thực, cũng thể dọn bớt một phần.
Giao dịch đơn thuần là để kiếm tiền, quan trọng là thể giải quyết êm chuyện .
cũng thể cho , cứ coi như mua bán .
Số lượng lớn, đơn giá cũng sẽ giảm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-121-quyet-dinh-giao-dich.html.]
Lại mất thêm vài phút, hai bên bàn bạc xong xuôi các chi tiết.
Liên Hiểu Mẫn bước tới, hai tay giữ lấy cánh tay của Kim Lực, khi kiểm tra qua loa, một tiếng “rắc” vang lên, cô nắn chỗ khớp trật.
Thấy còn chuyện gì nữa, cô tìm hai con d.a.o găm rơi đất lúc , chào một tiếng chạy , nhanh biến mất trong màn đêm.
Hai trở về chuẩn thì nhắc đến nữa.
Lúc Liên Hiểu Mẫn về đến nhà, cô cố ý giữ một cách khá xa, bắt đầu phóng thích tinh thần lực, xóa sạch dấu vết xe chạy qua.
Lúc về đến nhà, trời sắp sáng, cô gian uống t.h.u.ố.c giải, khôi phục dáng vẻ ban đầu, quần áo, đó ngoài thêm củi đốt giường sưởi.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong nhà ấm áp trở , đó cô đưa hai đứa nhỏ từ gian đặt lên giường sưởi.
Cô pha sữa bột cho Tiểu Nha, bế bé lên cho b.ú một lượt, vỗ cho ợ xong xuôi đặt lên giường sưởi ngủ tiếp.
Cô xi cho Tiểu Phúc tè, nhét trong chăn, bé cũng ngủ ngon lành.
Dỗ dành hai đứa xong, cô cũng buồn ngủ đến mở nổi mắt, ngả đầu là ngủ ngay.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, cô mới từ từ tỉnh .
Vừa mở mắt , cô thấy Tiểu Nha đang sấp ngay , cô nhóc mũm mĩm còn đang dùng bàn tay nhỏ xíu với lấy mặt chị.
Chẳng trách ban nãy mơ thấy tảng đá lớn đè lên , cảm giác y như Tôn Hầu T.ử đè núi Ngũ Hành Sơn .
Liên Hiểu Mẫn ôm lấy cô bé đáng yêu ngây thơ dậy, hai tay nâng bé lên, đung đưa hai cái: “Tiểu Nha bây giờ nên đổi tên thành Bàn Nha , em xem, mũm mĩm thế , sắp đè bẹp chị !”
Có một đứa trẻ đáng yêu thế ở bên, trong lòng thật sự như nắng vàng rực rỡ, áp lực đều tan biến hết.
Cô hôn lên cổ bé một cái, cô bé khanh khách, ê a thứ ngôn ngữ của trẻ con.
Liên Hiểu Mẫn đồng hồ, chín rưỡi , chắc ngủ ba tiếng, vẫn còn buồn ngủ, nhưng cũng đỡ hơn phần nào.
Nhìn phía trong giường sưởi, Tiểu Phúc đang bò chiếc bàn thấp, tự cầm một miếng bánh bông lan nhỏ trong đĩa gặm, đó là miếng bánh cô đặt sẵn khi ngủ.
Cô mặc áo len , ôm Tiểu Nha nhích xuống, pha một bình sữa bột cho Tiểu Phúc đưa cho bé uống: “Tiểu Phúc ngoan quá nhỉ, tự tìm đồ ăn , nào, uống cả sữa nữa nhé.”
“Kết Kết, chị mệt ạ, Tiểu Phúc tự ăn cơm cơm , bánh bánh ngon lắm, cho em gái ăn với ạ?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm dính đầy vụn bánh, bé còn toe toét tủm tỉm cô.
“Con sắp hai tuổi , em gái mới mười tháng thôi, em ăn cơm cơm của em nhé, Tiểu Phúc tự ăn , đợi Tiểu Nha lớn thêm chút nữa, con hãy chia đồ ăn ngon cho em nhé.”
Liên Hiểu Mẫn xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Tiểu Phúc, đúng là một em bé ngoan, còn thương chị mệt.
Cô lấy một quả trứng luộc, bóc vỏ đút cho bé ăn.
Tiểu Phúc ăn no uống đủ thì chạy sang một bên nghịch khối xếp hình.
Tiểu Nha dựa lòng chị, nghịch ngón chân nhỏ của , thỉnh thoảng còn về phía bàn với ánh mắt mong chờ, xem gì ngon cho ăn .
Liên Hiểu Mẫn lấy một bát nhỏ trái cây nghiền từ trong gian , đút riêng cho cô bé ăn.
Khoảng thời gian cô cũng lượt tìm kiếm các loại tài liệu lưu trong máy tính từ , tìm công thức đồ ăn dặm cho trẻ sơ sinh, học một vài món ăn dặm để bổ sung bữa ăn cho hai đứa nhỏ.
Sau khi cho hai đứa ăn xong, cô mới rửa mặt, ăn cơm.
--------------------