Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60 - Chương 107: Tôn Học Phong đến nhà cậu hỏi rõ tình hình

Cập nhật lúc: 2025-12-24 16:33:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liên Hiểu Mẫn lái xe, liếc mấy qua gương chiếu hậu trong xe Tôn Học Phong ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ, mới ăn nửa bát mì no căng, xem, ăn trông mới ngon , một hộp cơm to mà loáng cái hết, đến cả canh cũng uống cạn!

 

Còn năm cái bánh nướng nữa, cũng bụng ba cái .

 

Trong đầu cô bất giác hiện lên dáng vẻ ăn cơm của Trương Văn Dũng, cũng ăn hùng hục như !

 

Còn cả dáng vẻ nhai táo nữa, càng ghiền, tật cũng ít, chỉ thích bẻ táo cho , quả táo to như thế, ai mà bẻ nổi chứ? Chắc cũng chỉ thôi, tìm khác thì ai mà bẻ cho , hừ.

 

“Tôn Học Phong, ngon ? Bánh nướng đừng để thừa nhé, ăn hết , ăn cho no. À , xem em đúng đường ?”

 

, cứ thẳng theo con đường . Bây giờ cũng ai, cô bật đèn xe lên , cho an .” Tôn Học Phong đây từng theo một chú học võ, chú là lính lái xe vận tải trong quân đội, cũng từng dạy một vài điều.

 

Dặn dò một câu, tiếp tục gặm bánh nướng, cũng khách sáo nữa.

 

Vốn dĩ còn định để hai cái, thấy Tiểu Ngọc cũng chẳng ăn gì.

 

Liên Hiểu Mẫn lái xe trò chuyện với : “ , em sắp xếp gửi vật tư đến sân nhà Ngụy gia . Bên thôn Kháo Sơn, đêm nay sẽ xe tải chở lương thực qua, chuyện trong đêm mới .”

 

Tôn Học Phong , lòng thầm cảm thán Tiểu Ngọc sắp xếp thật nhanh ch.óng mà tỉ mỉ, im lặng lắng tiếp về kế hoạch của chuyến .

 

“Cụ thể cần lo, em giao hàng chuyên biệt. Ngoài , em thể mặt giao dịch với đội trưởng đội sản xuất của họ, lúc đó đeo khẩu trang, để lộ mặt thật, cần tham gia, chỉ cần cho em nhà đội trưởng ở .”

 

“Còn về việc đối phó với tên Hứa Mãn Phát , em nghĩ cách trị , cũng giống như Hứa Đạt Vượng, gửi cho một lá thư tiếng Nhật, đến lúc đó báo cho nông trường trưởng dẫn đến khám xét, đừng hòng chạy thoát! Chỉ cần hỏi rõ nhà , em chạy qua đó một chuyến là xong.”

 

Tôn Học Phong mà m.á.u nóng sôi trào, luôn miệng , lũ súc sinh hại cả nhà , suýt chút nữa còn hại cả em gái . Nghe cha đến nông trường cũng Hứa Mãn Phát hành hạ ít, những cảnh tương tự cũng thiếu, cuối cùng cũng thể giải quyết cái thứ .

 

Đừng thấy Tiểu Ngọc nhẹ nhàng như , thử đổi khác những việc xem? Cũng chỉ , dường như chuyện phiền phức, khó giải quyết, đến tay cô đều trở nên dễ như trở bàn tay.

 

Hơn mười giờ tối, sự chỉ dẫn của Tôn Học Phong, họ đến thôn Kháo Sơn.

 

Dừng chiếc xe jeep ở một khu rừng nhỏ khuất nẻo ngoài thôn, Liên Hiểu Mẫn ở trong xe một chờ đợi, để Tôn Học Phong về nhà hỏi cho rõ những chuyện cần hỏi.

 

Tôn Học Phong lập tức về nhà, cũng mang theo một túi vải, bên trong ít đồ cho các em, xách lên rảo bước nhanh.

 

Thôn Kháo Sơn lớn, chỉ ba mươi hộ gia đình, nhưng bảy tám thôn ở đây đều sát , cách vài dặm một thôn, cả một vùng rộng lớn nối liền nên dân cũng ít, tiếp về phía bắc chính là nông trường Hồng Tinh.

 

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đêm hôm khuya khoắt, gõ cửa chờ một lúc lâu, nhà họ Thẩm cuối cùng cũng mở cửa, là cả của Tôn Học Phong, Thẩm Phụng Sơn.

 

Mở cửa thấy là cháu ngoại trai lớn đến, ông vội kéo nhà.

 

Phòng bên cạnh cũng động tĩnh, hai Thẩm Phụng Sơ xách đèn tới, ba cùng nhà chính.

 

Sau khi nhận thư, mấy ngày nay Thẩm Phụng Sơ cứ mãi suy nghĩ, liệu cháu ngoại trai lớn thật sự về trị tên Hứa Mãn Phát đó ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hiep-hien-ngang-mang-cang-khong-gian-xuyen-den-thap-nien-60/chuong-107-ton-hoc-phong-den-nha-cau-hoi-ro-tinh-hinh.html.]

Đứa trẻ đó mới mười chín tuổi, còn nhỏ, thế đơn lực mỏng, tuy thủ cũng , nhưng địch thế lực của , tay chân trướng cũng ít, thật khiến lo lắng.

 

Sau khi trở về, ông dò hỏi kỹ càng một phen, xem Hứa Mãn Phát ở , thường ngày quy luật sinh hoạt gì, ngờ, tối nay Học Phong về đến nhà .

 

Ba nhà, Thẩm Phụng Sơn nhóm lò ở giữa nhà , đun một ấm nước.

 

Tôn Học Phong xuống mép giường sưởi, buổi tối nhà chính đốt lửa nên giường ấm.

 

Cậu cởi mũ bông, đặt chiếc túi vải xách theo sang một bên, nắm lấy cánh tay Thẩm Phụng Sơ, : “Nhị cữu, chuyến cháu về là để hai việc, một là nghĩ cách trị tên Hứa Mãn Phát , hai là, cháu tìm một mối, thể bán cho thôn một lô lương thực.”

 

Thẩm Phụng Sơ , mắt liền sáng rỡ, hai chuyện đều quan trọng. Ông cũng nỡ chị hai và rể chịu tội ở nông trường, hở tên súc sinh đó chèn ép, nhắm .

 

Từ nhỏ chị hai với ông nhất, ông dám nghĩ cảnh tượng thấy lúc đến nông trường thăm chị … Haiz.

 

Thật hạ phóng về nông thôn cũng đành, ở đây đều là bà con họ hàng, nhờ vả quan hệ một chút cũng chăm sóc ít, ngờ một tên Hứa Mãn Phát chuyên gây yêu gây quái, thật đáng ghét.

 

“Hai chuyện , cháu định ngay trong đêm nay ?” Ông hỏi với vẻ mặt căng thẳng.

 

Tôn Học Phong thời gian còn nhiều nên cũng dài dòng, gật đầu, vội bảo Nhị cữu xem Hứa Mãn Phát ở , miêu tả chi tiết đặc điểm ngoại hình của .

 

Đêm khuya thanh vắng, hai khẽ, mất chừng hai mươi phút bàn bạc chuyện rõ ràng.

 

Đại cữu nhóm bếp, chẳng mấy chốc giường sưởi ấm lên, tối nay cháu trai chắc chắn sẽ ngủ chiếc giường .

 

Sau đó, ông cũng gần, nhiều lời, chỉ lặng lẽ lắng họ bàn bạc.

 

Bàn xong chuyện của Hứa Mãn Phát, họ đến việc bán lương thực cho thôn thế nào. Tôn Học Phong : “Những chuyện khác hai cữu cần lo, cứ coi như gì là nhất. Ba chúng thể trực tiếp mặt tham gia . Hai cữu cho cháu nhà của đội trưởng đội sản xuất là nhà nào, lâu cháu qua nên cũng nhớ nữa.”

 

Thẩm Phụng Sơn thẳng: “Nhà đội trưởng Tiết Đại Khánh cách nhà dì út của cháu xa. Từ chuồng bò về phía tây, nhà thứ hai là nhà dì út cháu, nhà thứ năm chính là nhà họ Tiết! Tường sân nhà ông xếp bằng đá, câu đối Tết dán cửa còn là do cữu cho đấy. Còn hơn mười ngày nữa mới đến Tết mà ông vội dán lên , hoành phi là — ‘Nghênh Xuân Tiếp Phúc’.”

 

Tôn Học Phong thầm ghi nhớ, , từ chuồng bò về phía tây nhà thứ năm, hoành phi ‘Nghênh Xuân Tiếp Phúc’. Ôi trời, suýt thì quên mất Đại cữu nhà tài — cây b.út một trong thôn!

 

“Được ạ, Đại cữu, cháu . Bây giờ cháu ngoài một chuyến, hai ba tiếng nữa là thể về .” Tôn Học Phong dậy, bắt đầu đội mũ.

 

Thẩm Phụng Sơ cũng dậy theo, ông cao lớn, đến một mét tám, hai tay đặt lên vai cháu trai, lo lắng khẽ: “Học Phong, một cháu thôi ? Thế ? Hay là, Nhị cữu cùng cháu nhé? Cữu cũng chút võ vẽ, lỡ gặp Hứa Mãn Phát, hai chúng cũng hơn một cháu, đúng ?”

 

Thẩm Phụng Sơn cũng : “ đấy, cữu cũng thể canh chừng cho hai , cữu cũng nữa.”

 

Tôn Học Phong , đè tay họ xuống, : “Đại cữu, Nhị cữu, hai cứ ở nhà chờ cháu . Vừa nãy cháu , cũng g.i.ế.c , sẽ động thủ . Cháu chỉ bỏ bằng chứng thôi, sáng mai sẽ rõ. Tào trường trưởng tự khắc sẽ xử lý , hai cữu cứ yên tâm, bất kể xảy chuyện gì, cứ giả vờ như .”

 

Hai gật đầu, lặng lẽ tiễn cháu trai cửa. Quay về nhà chính, ai về phòng ngủ nữa, tối nay cứ ở đây chờ thôi.

 

--------------------

 

 

Loading...