Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 85: Máu Tươi Của Tôi Là Ngọn Lửa Của Tòa Phế Tích

Cập nhật lúc: 2025-10-14 06:51:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những điều Cố Lam Tư Hoán Văn căn bản hiểu, ngoài cửa ván cửa dùng tay từng chút một dùng sức nắm lấy, cánh cửa phát âm thanh chịu nổi gánh nặng.

Tiếng kẽo kẹt – kẽo kẹt – đến rợn .

An Dĩ Khanh, vẫn luôn Cố Lam uy h·iếp, cơ thể kiểm soát khẽ run rẩy, lặng lẽ cho tay túi áo trong ngăn bí mật.

Dung mạo của Tư Hoán Văn giấu trong bóng tối, nhưng giọng đầy vẻ vội vã thể che giấu.

“Cố! Lam! Cậu lời…”

Tư Hoán Văn s·ợ ch·ết, cũng tại sự kiên nhẫn mạnh mẽ đến , nhưng khi phát hiện Cố Lam căn bản nghĩ đến việc rời , khẽ thở dài, chắn Cố Lam.

Cánh cửa —

Khi Cố Lam đang suy nghĩ gì, cánh cửa đẩy mạnh , tiếp đó bóng tối và quái vật bên ngoài cùng ùa phòng, chủ nhà sợ hãi nữa phát tiếng hét chói tai quỷ dị, bên cạnh , con rắn mặt đất kêu tê tê.

Tiếng nhấm nuốt quỷ dị, tiếng xé rách quỷ dị, những thứ bên ngoài cửa như xác sống giơ tay bước , ngay lập tức xé chủ nhà thành mảnh nhỏ, và trong khoảnh khắc sinh tử, An Dĩ Khanh cũng bùng phát tiềm năng mạnh mẽ.

Hắn mạo hiểm việc Cố Lam cắt đầu mà xoay , trong tay áo vẫn còn giấu vài lá bùa bảo mệnh, và chút do dự dán phù chú lên Cố Lam, đó nhanh chóng chạy trốn lên lầu hai.

Từ lầu hai truyền đến tiếng đóng cửa phòng.

Tư Hoán Văn túm Cố Lam trốn một góc, còn , chắn mặt Cố Lam, một đối mặt với vô con quỷ kinh khủng.

Và những con quái vật trong bóng đêm dường như hề hứng thú với An Dĩ Khanh, chúng vây quanh mặt Cố Lam, Tư Hoán Văn chắn cho Cố Lam, nhưng nhanh, cánh tay của cũng ăn mòn thành xương khô.

“Đáng ch·ết —”

Tư Hoán Văn khẽ mắng, nhưng dù cơ thể biến thành như cũng che chắn chặt chẽ mặt Cố Lam.

Đây là phản ứng bản năng, cũng nên thế nào, bản cũng thực sự giỏi chiến đấu, cảnh trong mơ của bình thường, trở nên mạnh hơn để thoát khỏi sự ràng buộc của phận…

Mà từ khi nào, dường như những ý nghĩ khác.

Số phận là lồng giam, từng c.h.ế.t hết đến khác.

Khi phát hiện phận của chỉ là một vai phụ sắp đặt trong kịch bản, lượt phản kháng, tự do… bây giờ, dường như, con gái .

Con quỷ mặt giơ tay hung hăng tát Cố Lam, bàn tay như xương khô của Tư Hoán Văn giơ lên, dùng sức nắm lấy tay đối phương, cho đến khi bộ cánh tay , kể cả xương cốt, tan vỡ.

Cố Lam cũng căn bản ngờ Tư Hoán Văn liều mạng đến , cô đè vai Tư Hoán Văn kéo .

“Tư Hoán Văn, điên ? Quên là một phẩm chất nhưng ở nơi thật sự cần…”

Cố Lam đè vai Tư Hoán Văn, cái vai đó, liền nát…

Con cũng thể giống như búp bê sứ, xương cốt biến thành mảnh vụn.

Trong cảnh trong mơ lẽ sẽ c.h.ế.t, nhưng cảm giác đau vẫn tồn tại, Tư Hoán Văn khó khăn đầu , khẽ giọng .

“Đừng . bây giờ .”

Cố Lam gì, loại như Tư Hoán Văn, như đang chơi đùa với cuộc đời, lúc dùng mạng sống để cứu cô, tại ngốc như ?

…” Cô còn kịp hết câu, cơ thể của Tư Hoán Văn bắt đầu tan rữa, hóa thành bụi làn sương đen, tan biến ngay mắt cô.

Tiếng đùa của dường như vẫn còn vương trong khí, tan làn bụi mù.

từng sẽ dẫn ngắm biển đêm... nuốt lời …”

Một sống sờ sờ, thế mà... biến mất là biến mất.

Cố Lam vẫn luôn cho rằng con vốn ích kỷ, chỉ khi chứng kiến quan trọng với biến mất mới thấy đau, mới phản ứng. giờ phút , cô tin những gì thấy.

Tro cốt còn nguội, vẫn đang rơi rơi trong tay cô.

Câu chuyện giữa họ vẫn còn dang dở…

Có những lúc, con biến mất chỉ trong chớp mắt. Mọi nỗi đau, tổn thương, tất cả đều để cho còn sống tiếp tục gặm nhấm. Cố Lam thậm chí còn chẳng thời gian để đau.

Ngay khi cô còn đang cầm lấy đám tro , một con quỷ từ trong làn sương đen vươn móng vuốt cào lên cô. Móng vuốt sắc nhọn xé rách làn da cô. Tiểu Hoa Dận giằng co với bộ xương , cố gắng hết sức để đẩy lùi nó.

Cậu bé trợn to mắt, cố giúp Cố Lam chống lũ quái vật . quá yếu, sắp hất thẳng làn sương đen.

Ngay khi cuốn , Cố Lam dù tay gần như thối rữa, vẫn vươn bắt lấy .

Tiểu Hoa Dận mở miệng lắp bắp: “Cố Lam…”

Cố Lam bỏ mặc . Dù cô gần như còn thở, lồng n.g.ự.c vẫn phập phồng mạnh, như phản xạ tự nhiên của một từng sống. Dù c.h.ế.t, con vẫn thể cảm thấy phẫn nộ!

Cố Lam nghiến răng, ôm chặt lấy Hoa Dận lòng. Sự biến mất của Tư Hoán Văn khiến cô như một sợi dây thần kinh đứt tung. Cô siết chặt răng, bước thẳng về phía .

Làn sương đen ăn mòn đôi chân, cơ thể cô cũng dần mục rữa.

Những con quỷ từ trong sương đen vươn tay giữ chặt lấy chân cô, nhưng với cái cơ thể thối rữa , phá hủy cũng chẳng là gì nữa. Cô để tâm. Cô chỉ nhanh chóng chạy tới chiếc đèn lồng vứt sàn.

Cô xé lớp vỏ đèn, lôi lá bùa cướp từ An Dĩ Khanh, nhét bên trong đèn châm lửa.

Lá bùa bén lửa ngay tức khắc, ngọn lửa nhỏ bùng lên thành một đám cháy lớn.

Ngọn lửa thiêu luôn cả bàn tay thối rữa của Cố Lam. Dù cô là “ sống dở c.h.ế.t dở”, về bản chất cũng vẫn tính là một loại quỷ.

Lửa cháy bừng, rọi sáng gương mặt đang phân hủy của cô.

Biểu cảm mặt cô cứng đờ, nhưng ngọn lửa là thứ sáng nhất, ấm áp nhất trong màn đêm đặc quánh .

Cố Lam bàn tay cháy rực của , bật :

“Lá bùa đúng là đuổi quỷ thật. Còn lửa ở đây thì... ấm ghê.”

sẽ trở thành ngọn lửa sáng nhất trong đêm đen . Chỉ tiếc là Tư Hoán Văn còn ở đây nữa. Nếu , từng dẫn xem biển đêm… Giờ thì sẽ cho thấy cả ngọn núi rực lửa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-85-mau-tuoi-cua-toi-la-ngon-lua-cua-toa-phe-tich.html.]

Ngọn lửa từ bàn tay cháy lan , da thịt bong tróc, đau đến tận xương – mà mặt Cố Lam vẫn chút đổi.

Đau đớn thì chứ?

c.h.ế.t từ lâu . Diễn trò để gì?

Tiểu Hoa Dận ôm chặt lấy cô buông. Cố Lam cúi xuống hỏi:

“Cậu thật sự vẫn c.h.ế.t cùng ?”

Cậu bé , ký ức nơi cướp mất giờ chẳng còn gì ngoài bản năng như một đứa trẻ. vẫn gọi tên cô, vẫn ôm cô thật chặt.

Lửa lan sang cả Hoa Dận…

Đứa trẻ hề kêu la.

Cố Lam cố gắng gỡ khỏi , cả rực lửa, tiến thẳng về phía ông chủ nhà. Gương mặt ông méo mó vì sợ, lùi mãi về phía .

Những con quỷ khác đều sợ ánh sáng, dám gần Cố Lam.

Ông chủ nhà sợ đến phát hoảng:

“Cô… cô đừng đây… …”

Cố Lam đến sát bên, cúi , tươi rói:

“Ông cái gì mà ông? , khi bài thì cóp, giả bộ. ông giấu quá nhiều thứ chịu …”

Đến đây, giọng cô đột nhiên lạnh băng:

“Ngẩng đầu lên. Nhìn !”

Ông chủ nhà dám . Cả Cố Lam đang cháy rực, ánh lửa từ bùa vẫn bùng lên dứt. Cô đưa tay bóp cằm ông , trong mắt ông , cô thấy hình phản chiếu.

Ông run cầm cập:

“Cô… cô…”

Cố Lam lạnh giọng:

“Ngay từ đầu ông gọi tên Hoa Dận đầy sợ hãi, thật là vì thấy đúng ? ông giấu khéo, nhanh chân .”

“Trông giống đứa con trai của trưởng thôn các năm xưa ?”

Thật , lúc đầu Cố Lam chẳng nghĩ theo hướng đó. thế giới trong giấc mơ quá kỳ lạ, cứ như một bức màn dày đặc bao phủ thứ.

Đây là giấc mơ của Hoa Dận, mà cô như đang sống quá khứ của chính , thấy hình ảnh Hoa Dận lưu trong camera giám sát.

Có thể đây là giả, là do Hoa Dận dàn dựng. quỷ trong nơi cô đều nhận . Ngay cả con quỷ mở cửa đầu tiên cho cô, cô thật sự mặt.

rõ, nhưng thể . Vì vách tường tai, trong đám , cô chỉ quen đúng nhóm An Dĩ Khanh.

Nếu giấc mơ ai cũng nhân vật chính, thể An Dĩ Khanh mới là trung tâm giấc mơ thật sự, còn cô và Hoa Dận chỉ là những kẻ mắc kẹt trong đám quỷ.

Hoa Dận từng , chỉ cần ba ngày nữa, cơ thể cô sẽ thối rữa .

Anh còn : cái tên là “truyền thừa” – một dạng kế thừa, nhưng Cố Lam hiểu: Hoa Dận gánh vai tất cả ác ý của thế giới . Sau , còn ai thể thế nữa.

Nếu Hoa Dận là đứa trẻ từng nhốt gầm giường, thì thể, cũng chính là con trai của trưởng thôn năm đó.

Tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của Cố Lam.

Ngôi làng quá đen tối.

Đến mức, thấy nổi ánh sáng – chỉ thấy đêm đen đặc quánh.

“Phải bình minh thôi. Thế giới của các chìm trong đêm tối quá lâu . Cần ánh mặt trời.”

Cố Lam cúi đầu Hoa Dận, chẳng từ lúc nào bò tới ôm chặt lấy chân cô nhất quyết buông, thở dài.

bảo đừng đến quá gần… sẽ c.h.ế.t đấy, ?”

con mà, đặc điểm lớn nhất là gì thì nấy.”

Hoa Dận đang cháy cùng cô, ánh mắt đầy cố chấp, miệng mím chặt, cơ thể cả hai đang cùng rực lên trong lửa.

Cố Lam chỉ thở dài:

“Nếu đừng ôm thì hảo .”

Tiểu Hoa Dận chỉ lặp lặp :

“Cố Lam… Cố Lam…”

Đôi tay nhỏ xíu của lửa thiêu rụi, nhưng dù c.h.ế.t, cũng chỉ tan thành tro trong vòng tay cô.

bằng lòng.

Cố Lam , nhẹ giọng:

“Hoa Dận , Hoa Dận…”

:

“Vậy thì cứ như .”

“Ra khỏi đây , chuyện sẽ thôi.”

, chỉ thế là đủ. bước ác mộng của , giống như khi phá camera lén sẽ hủy hoại , thì giờ, sẽ bảo vệ .”

“Trong khu rừng ác mộng … cho một giấc mơ .”

 

Loading...