Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 249: Tôi Là số 027, Cô Là Ai?

Cập nhật lúc: 2025-11-25 19:06:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là một thế giới của rối loạn nhân cách phân ly, mỗi trong cơ thể đều thể cất giấu một nhiều linh hồn khác .

Cố Lam thật cũng tò mò — con khi lớn lên ngừng đổi, bất kể là bản trong quá khứ ở thời điểm nào, thì vẫn là , nhưng còn nữa.

Vậy bản “ngày xưa” của ? Là “xóa sổ”? Hay bỏ rơi đó trong dòng thời gian...?

Trong lúc Cố Lam đang mải triết lý về bản thể, ánh mắt cô chăm chú quan sát Tư Hoán Du — đang nổi điên, lạnh lùng và ghen tuông rõ rệt, hét mặt Ôn Kỳ Kỳ:

“Kỳ Kỳ, em em yêu khác hả?!”

Ôn Kỳ Kỳ trả lời. Cố Lam nhịn chen :

“À, chắc xa quá rõ. Hay gần một chút cho rõ nha? Mà , bé loli… cô là quản gia đúng ? Nhà cô hạt dưa ? Chứ thấy tình huống ăn hạt dưa xem kịch thì đúng là tuyệt đỉnh luôn á.”

Ô Tư Tư mặt tuy như bà cụ nhưng giọng vẫn còn non choẹt, trố mắt Cố Lam, hiểu nổi cô đang nghĩ gì trong đầu.

“Cậu… ăn hạt dưa á? Giữa cảnh á?!”

Toàn bộ nơi điên mà còn tâm trạng ăn hạt dưa nữa, sợ văng đầu gì?

Cố Lam nhận ánh mắt kinh ngạc của Ô Tư Tư, suy nghĩ chút cũng thấy… Ờ ha, đang lúc mà ăn hạt dưa thì kỳ thiệt.

một cách tâm”:

“Ờ thì, ăn hạt dưa vẻ ... kỳ thật. Mà ăn nhiều cũng dễ nóng nữa. Vậy còn món nào ăn ? Không hiểu thấy giống cái hồi coi drama thời xưa ghê. À, nhớ khoai tây lát ?”

Ô Tư Tư tắt luôn chế độ giao tiếp.

chuyện với Cố Lam nữa, cảm thấy cô bình thường.

Thật Cố Lam Ô Tư Tư cũng thấy y chang. Thế là hai ai ai câu nào nữa, tự hiểu là “bình thường” hơn đám ở đây .

Lúc , Cố Lam còn cầm điện thoại trong tay, tiện thể ghi biểu cảm "chuẩn đời" của Tư Hoán Văn.

Trong cơ thể của Tư Hoán Văn, “chính chủ” thật sự co rút trong góc, bất lực thở dài:

“Anh bạn , chúng dùng chung một xác, thể đừng mấy trò kỳ dị ? Ôn Kỳ Kỳ yêu thì quan trọng gì? Nếu thông minh một chút thì nên tránh xa Cố Lam .”

Tư Hoán Văn thật giữ mạng cho cái linh hồn khác , chỉ đơn giản là quá chán nản với cái màn diễn biến thái .

Diễn gì diễn, cứ thích kiểu “si tình tâm thần”.

Đã diễn biến thái thì thôi, nhưng mà si mê Cố Lam, cái đó còn hiểu vì Cố Lam thú vị, ngầu duyên dáng quyến rũ...

(… lược bỏ 3000 từ tự khen Cố Lam...)

si mê Ôn Kỳ Kỳ? Cái thì hiểu nổi luôn.

“Anh bạn, rốt cuộc thích Ôn Kỳ Kỳ điểm nào ? Thích vì cô gả cho ? Hay vì cô gả cho còn ngoại tình với ? Hay mê bộ dạng lạnh nhạt của cô ? Hay là... mê hình ?”

Nam linh hồn 2 trong cơ thể Tư Hoán Văn vô thức đáp :

yêu Kỳ Kỳ vì cô thuần khiết, bụng! Vì cô dịu dàng, chu đáo! Vì cô luôn yêu ! Vì hình ngọt ngào của cô ! Sao? Có gì sai?!”

Vì đang chiếm quyền điều khiển cơ thể, nên gì thì miệng Tư Hoán Văn cũng phát y như , xung quanh đều rõ mồn một.

Cố Lam nhịn , sang trai đội nón xanh” và cảm thán:

“Vợ thật với em trai nha. Chung thủy thật sự. Nghe mà cảm động ghê.”

Tư Hoán Du, vốn là vai tổng tài bá đạo, mặt tái mét mấy phần.

Tính cách của nhân vật cho phép chịu nhục, nên quyết định tự phát biểu với tư cách "nam chính":

“Mấy cái đó là do Tư Hoán Văn tự tưởng tượng hết! Kỳ Kỳ đúng là , nhưng mà cô thế nào thì cũng là của ! Cô ngọt ngào, thuần khiết, dịu dàng, săn sóc…”

Chưa hết câu, trong đầu Tư Hoán Du vang lên tiếng ói mửa của một linh hồn khác trong .

Tư Hoán Du im bặt.

cái linh hồn đó vẫn cứ nôn mửa ngừng. Làm mất hết mặt mũi, đen cả mặt , bực quát:

“Cậu cái gì mà hả?!”

Linh hồn cố kiềm chế, gắng gượng :

“M* kiếp, cuối cùng cũng hiểu tại bao đội nón xanh mà vẫn tha thứ. Hóa là vì trong đứa não tàn như đó! cứ thấy gì sai sai…”

“Anh bạn, khi nào bệnh ?”

Tư Hoán Du hít sâu một , cố bật chế độ tổng tài bá đạo, nhưng linh hồn bóc trần ngay:

“Diễn tổng tài cái gì nữa? thấy đầu óc vấn đề thật đó. Không lẽ nghiện đội nón xanh gì?”

Tư Hoán Du gầm lên:

“Im ! Cậu hiểu cái gì mà ! Đây gọi là tình yêu! Tình yêu đó ?!”

Linh hồn nhún vai:

“Cậu bệnh đó. Cậu thích cắm sừng thì cứ . Tình yêu là từ hai phía, thì đang l.i.ế.m cẩu, hiểu ? yêu cô , cô cũng yêu — đó là tình yêu. Còn yêu mà chơi thì cô là tra nữ, là thằng ngu.”

Tư Hoán Du càng nổi điên:

“Đó là tình yêu của dành cho Kỳ Kỳ! mãi mãi yêu cô , tin tưởng cô ! Trong mắt , cô là nữ thần, hảo tì vết! Mấy gì chứ?! Đây gọi là tình yêu! Tình yêu thiêng liêng nhất!”

Cố Lam đến đây, nhịn :

“Tình yêu kiểu xong luôn á… thôi đừng cái gì cũng đổ thừa cho tình yêu ?”

Mà đúng là “cảm động” thật, kiểu đáng sợ.

Ôn Kỳ Kỳ “cảm động” đến phát điên, hét lên:

“Tư Hoán Du, còn đó lảm nhảm gì nữa? Mau cứu em! Em bắt cóc nè! Cứu em ! Chứ cứ đó vẽ vời, tính chồng kiểu gì? Anh xứng chồng em ?!”

Nghe , nam phụ trong cơ thể Tư Hoán Văn phát rồ. Anh bóp cổ Ôn Kỳ Kỳ chặt hơn, lạnh lùng :

“Em gọi là chồng? Em vẫn còn yêu đúng ? Người em yêu đáng lẽ là mới đúng! Kỳ Kỳ, yêu em nhất chính là !”

Tư Hoán Du cũng mất kiểm soát, rút d.a.o lao về phía họ:

“Tư Hoán Văn, buông vợ ! Cậu nghĩ dám xử chỉ vì là em trai hả?! Kỳ Kỳ, tới cứu em!”

Ôn Kỳ Kỳ giãy giụa như điên. Lúc mới nhận cái thứ gọi là “tình yêu” đáng sợ đến mức nào.

Thật cũng hai em đều thuộc về — một chồng, một l.i.ế.m cẩu thì càng , quá hạnh phúc còn gì. giờ phút , cô hiểu rõ thế nào là…

Cố Lam chốt :

“Đây chính là thứ gọi là Tu La Tràng trong truyền thuyết đúng ? Dạo hot ghê đó. Mà , bé loli, khoai tây lát cũng , hạt dưa cũng … cho ăn dưa hóng chuyện thôi cũng đúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-249-toi-la-so-027-co-la-ai.html.]

Ô Tư Tư cạn lời. Cô trừng mắt Tư Hoán Du, Tư Hoán Văn — đang vô tư siết cổ Ôn Kỳ Kỳ như bóp con gà con, sang Cố Lam.

Cuối cùng Ô Tư Tư chỉ thắc mắc một câu:

“Cố Lam, giận thật hả?”

Cố Lam nhướn mày:

“Hả? Cô đang hỏi giận á?”

Ô Tư Tư nghiêm túc gật đầu:

. Thiếu gia rõ ràng là yêu … Ít nhất khi c.h.ế.t, phát điên vì nhớ , thì thấy thật sự yêu . bây giờ thì giống như… yêu Ôn Kỳ Kỳ hơn.”

“Giống như… chỉ là thế cho Ôn Kỳ Kỳ … Ừm…”

Nói tới đây, ngay cả Ô Tư Tư cũng thấy chắc chắn.

Dù là thế nữa thì cũng nên chọn Cố Lam chứ. Đầu tiên là khác giới tính thấy sai sai, tiếp đó Ôn Kỳ Kỳ với Cố Lam chẳng điểm nào giống .

cũng từng nghi ngờ thiếu gia chỉ tìm một ai đó để thế sự “ấm áp” của Kỳ Kỳ, nên mới chọn Cố Lam cho dễ. khi Cố Lam c.h.ế.t, bộ dạng đau đớn của thiếu gia giống như là giả vờ…

Ô Tư Tư càng nghĩ càng rối. Trong khi đó, Cố Lam chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt như xuyên qua thể, thẳng linh hồn. Khiến Ô Tư Tư bất giác rùng .

“Làm thế…?”

Cố Lam thấp giọng hỏi:

“Có cô cảm nhận , trong đến hai linh hồn cùng tồn tại ?”

Ô Tư Tư sững , thêm gì, chỉ cúi đầu xuống đất. Cố Lam khẽ kéo áo cô , trong lòng như hiểu .

Trạng thái của Ô Tư Tư khác hẳn Tư Hoán Du và Tư Hoán Văn. Trong cơ thể cô bé , mấy linh hồn khác dường như còn đang bảo vệ linh hồn chính của cô . Nghĩ tới đây, khóe môi Cố Lam khẽ nhếch lên.

“Trong cơ thể thiếu gia của cô, chỉ một linh hồn , còn cái khác nữa. Thế giới đơn giản như cô thấy bên ngoài . Giống như làn da, chỉ khi lột mới thấy thứ ẩn bên trong.”

Ô Tư Tư cúi đầu, im lặng. Cô hiểu ý, nhưng dám thừa nhận.

Nói xong, Cố Lam liếc sang ba đang điên cuồng vì cái gọi là “tình yêu”, tiếp tục diễn tuồng “Tu La Tràng” ầm ĩ bên .

Dựa kinh nghiệm tiểu thuyết của , cô loại tình huống chắc chắn thể giải quyết ngay .

Hai đàn ông tranh giành một cô gái , cảnh tượng đúng là kịch tính. Nếu vướng chuyện quan trọng, Cố Lam cũng thêm một lúc, coi như đang xem phim truyền hình sống.

Cô khẽ thở dài, sang Ô Tư Tư, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó tả.

cảm thấy, cô thật sự quan trọng với . Thà bỏ lỡ cơ hội xem kịch vui , vẫn dẫn cô thế giới . Cô đúng là bảo bối nhỏ của . Nói xem, cảnh giống tình yêu ?”

Ô Tư Tư ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc:

“Cái gì? Cậu gì thế?”

Cố Lam mỉm , túm cổ áo Ô Tư Tư lôi thẳng nhà vệ sinh.

Ngay khi Cố Lam xoay , tổng tài bá đạo Tư Hoán Du và nam phụ Tư Hoán Văn đồng loạt khựng . Ý chí thế giới lập tức áp đặt mệnh lệnh lên họ:

“Còn cãi cọ gì nữa, nếu các thích Ôn Kỳ Kỳ như thế thì đến lúc đó chia đôi cô , mỗi một nửa. Quan trọng nhất là g.i.ế.c Cố Lam! G.i.ế.c Cố Lam!”

Hai đôi mắt lập tức hóa đỏ ngầu, cả hai đầu về hướng Cố Lam biến mất.

Giọng , linh hồn nào trong bọn họ cũng thấy. Tư Hoán Văn thì rõ, nhưng vẫn cảm nhận cơ thể đang trở nên bất thường.

Tư Hoán Văn ở trong thể thấy tên nam phụ Tư Hoán Văn chằm chằm cánh cửa nhà vệ sinh, khẽ lên tiếng:

“Này, cũng yêu Ôn Kỳ Kỳ đúng ? tham vọng. Cậu rõ trong thế giới nam nữ chính, còn chỉ là vai phụ, cảm thấy cam lòng ? thử xem, bây giờ Tư Hoán Du cũng còn tập trung Ôn Kỳ Kỳ nữa.”

“Đây chính là cơ hội. Nếu loại bỏ Tư Hoán Du, sẽ trở thành nam chính, Ôn Kỳ Kỳ sẽ thuộc về . Lúc đó, gì cũng sẽ là duy nhất.”

Nam phụ Tư Hoán Văn khẽ d.a.o động. Ý chí thế giới bắt buộc lệnh, nhưng đề nghị quả thật quá hấp dẫn, khiến khó mà từ chối.

Tư Hoán Văn khẽ thở dài:

lệnh cho , thể trái. nhiều cách để trở thành nam chính mà. Một là nâng đỡ lên, hai là… nam chính biến mất.”

“Nếu nam chính biến mất, tự nhiên sẽ trở thành nam chính. Anh cướp tất cả của , thì chỉ cần biến mất, tất cả sẽ về với .”

Khóe môi nam phụ khẽ cong lên thành nụ , đôi mắt đỏ sẫm dần chuyển sang chằm chằm Tư Hoán Du.

---

Trong nhà vệ sinh.

Cố Lam bật đèn, mặc kệ Ô Tư Tư giãy giụa, một tay nắm cổ áo, tay bóp cằm cô , ép buộc cô thẳng gương.

Cố Lam tà mị, liếc bóng trong gương, thậm chí còn điệu bộ bá đạo như tổng tài:

“Nhìn ! Nữ nhân, cô thấy ý ?”

Ô Tư Tư mở to mắt, nhưng thứ cô thấy trong gương là một gương mặt bà lão đầy nếp nhăn, da dẻ bong tróc như rơi . Cô hét thất thanh:

“Aaaaa! Không! Không thể nào! Sao thể thế ! Mình mới mười mấy tuổi, biến thành bà già ! Không! Không!!!”

đưa tay ôm mặt, tay dính đầy máu. Nhìn gương càng sợ hãi, nước mắt tuôn ngừng.

Cố Lam chỉ mắt :

“Nhìn mắt . Gương thể gạt , nhưng mắt thì .”

Trong mắt Cố Lam, hình ảnh Ô Tư Tư quả thật là một bà lão.

Không chịu nổi sự thật, Ô Tư Tư ngã quỵ, ôm mặt nức nở:

“Không! Đây chỉ là ác mộng, nhất định là ác mộng thôi…”

run rẩy, như sụp đổ. Quần áo vẫn là phong cách đáng yêu, làn da cổ và cánh tay vẫn mịn màng non nớt, nhưng gương mặt già nua đáng sợ.

Một lúc , cô ngừng , chậm rãi ngẩng đầu. Đôi tay trắng trẻo vẫn che gương mặt nhăn nheo, chỉ để lộ đôi mắt chứa đầy tang thương và điên loạn.

Khóe môi nhuốm m.á.u khẽ nhếch lên thành nụ quái dị. Rồi đột nhiên, Ô Tư Tư bật như điên:

“Ha ha ha! Ha ha ha ha ha! Thật đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ! Khuôn mặt chôn trong cơ thể như thế, thật sự đáng sợ! Có ?! Có đúng là đáng sợ ?!”

Nói , cô bật dậy, lao thẳng mặt về phía Cố Lam.

là quái vật! Cậu sợ ! Ha ha ha! là quái vật, hai lớp da! là bà già, là kẻ điên! Ha ha ha ha!”

Khuôn mặt cô suýt áp sát Cố Lam, nhưng Cố Lam vẫn né tránh.

Cô bình thản :

“Ừ, cô điên. cũng điên. 027. Còn cô là ai?”

 

Loading...