Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 246: Cơ Thể Của Các Người Là… Bãi Tha Ma
Cập nhật lúc: 2025-11-25 19:06:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40Z5iO0pya
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Lam ngờ trong giấc mơ của Tư Hoán Văn trở nên giống như địa ngục thế .
Trước đây, trong ký túc xá, giấc mơ của Tư Hoán Văn là yên bình và bình dân nhất, thậm chí còn thể điều chỉnh nhiệt độ một cách kỳ diệu như tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình.
Vậy mà giờ thì ? Thế giới trong giấc mơ chẳng khác gì một công trường ma quỷ, riêng thế giới trong mơ của Tư Hoán Văn thì còn xuất hiện cả tang thi.
Không thể tí gì gọi là ấm áp chữa lành ?
Cái thế giới đúng là quỷ ám thật . Có là đang cố biến tất cả những giấc mơ thành truyện ma hết luôn ?
Cố Lam nghĩ, đúng là xử lý “ý chí của thế giới” thôi. Nếu dẹp bỏ nó, thì cũng tìm cách thế. Ít , cô còn thể mang đến âm nhạc dễ , chứ cái “ý chí thế giới” hiện tại chỉ sinh ma quỷ.
Cô đang suy nghĩ nghiêm túc thì Ô Tư Tư yên lặng cô. Trong đôi mắt đỏ đậm của Ô Tư Tư lộ rõ vẻ điên loạn. Cô l.i.ế.m đôi môi khô nứt, m.á.u bắt đầu rỉ .
Mặt Ô Tư Tư lúc giống như dán hai lớp da chồng lên , lớp ngoài bong tróc loang lổ, nhưng phần còn thì dính chặt với lớp da bên trong như thể keo dính dán — thể tách .
Ô Tư Tư từ từ tiến về phía Cố Lam, nghiêng đầu một chút :
“Cố Lam… gì? Rõ ràng… rõ ràng mới là quỷ mà… tại bằng ánh mắt đó chứ?”
Cố Lam khuôn mặt “2 lớp da” của Ô Tư Tư thở dài.
“Cô hỏi tại cô kiểu đó ? Ngốc quá, tất nhiên là vì… yêu chứ .”
Ô Tư Tư: “...”
Cô khựng , vẫn nghiêng đầu Cố Lam. kiểu "nghiêng đầu đáng yêu", mà do lớp da ngoài rơi mất khiến các ngũ quan lệch — mắt, mũi, miệng đều lệch sang lớp da ngoài. Phải nghiêng đầu mới tạm gọi là bình thường .
Ô Tư Tư Cố Lam chằm chằm:
“Yêu? Anh yêu ? Không là vì sợ g.i.ế.c nên mới thế ? Có đang sợ ? Có đúng ? Trả lời , đúng ?!”
Vừa , Ô Tư Tư lao lên, định bóp cổ Cố Lam.
Lúc , phía vang lên tiếng hét của Ôn Kỳ Kỳ:
“Aaaahhh!! Ma kìa!”
Cô thấy một khuôn mặt như xác sống lao tới bóp cổ Cố Lam, cảm giác chẳng khác nào đang xem phim kinh dị.
Ôn Kỳ Kỳ run như cầy sấy, chui chăn tròn mắt la lớn:
“Cái quái gì đây trời! Đây là thế giới của tổng tài bá đạo ? Sao khắp nơi đều là quái vật thế ? Bây giờ tổng tài đủ kịch tính ? Phải bắt ma luôn?!”
Cố Lam Ôn Kỳ Kỳ hét lên thì hiểu điều gì đó.
Cô nhận trong thể Ôn Kỳ Kỳ bây giờ… hình như là “Ôn Kỳ Kỳ thật”.
Có vẻ giống một xuyên hơn.
Lúc Ô Tư Tư vươn tay định bóp cổ, thì Cố Lam nhanh hơn một bước – cô nắm cổ Ô Tư Tư .
Tay Cố Lam dài hơn, nắm cổ Ô Tư Tư dễ dàng, trong khi Ô Tư Tư dù cố gắng hết mức cũng chỉ chạm tới... cổ áo Cố Lam.
Tay chân cô ngắn hơn hẳn.
Ô Tư Tư giãy dụa điên cuồng, Cố Lam thì bình tĩnh bóp cổ, lắc đầu thở dài:
“Cô cắt móng tay ngắn quá đấy, giờ thấy hối hận ? Coi phim kinh dị hoặc phim xác sống ? Mấy nữ quỷ đều móng tay dài sắc nhọn cả.”
“Không thì xem ‘Ỷ Thiên Đồ Long Ký’ , Chu Chỉ Nhược học Cửu Âm Chân Kinh, móng tay dài cực kỳ, mới chiêu ‘bạch cốt trảo’ hiệu quả.”
Ô Tư Tư trong lòng tức điên, tay vung loạn nhưng vẫn vô dụng.
“Cố Lam! Buông ! Buông !”
Cố Lam tỉnh bơ:
“ ngu mà buông.”
Nói xong, cô tạm gác “ma nữ tay ngắn” , sang hỏi Ôn Kỳ Kỳ:
“Này, cô là xuyên đúng ? Trong đầu cái hệ thống giọng trẻ con nào ?”
Ôn Kỳ Kỳ giật b.ắ.n , Cố Lam.
“Cậu…”
Cô định gì đó, nhưng phát tiếng . Một cảm giác ngột ngạt lan khắp cơ thể. Ôn Kỳ Kỳ quỳ rạp xuống, một tay ôm cổ, tay còn bám chặt lấy chăn.
Cố Lam để ý thấy Ôn Kỳ Kỳ sợ “lộ hàng”.
Đôi mắt của cô trợn tròn, gương mặt đầy hoảng loạn.
Và , cô cảm nhận thứ gì đó… đang thoát khỏi cơ thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-246-co-the-cua-cac-nguoi-la-bai-tha-ma.html.]
Như thể trong cô … còn một khác.
Ôn Kỳ Kỳ thấy trong đầu vang lên một giọng giống hệt :
“Hệ thống, mà, cô gì . Phải là mới g.i.ế.c Cố Lam!”
Ôn Kỳ Kỳ hét lên trong đầu:
“Cái gì ?! Ai đang thế?! Bên ngoài ma đủ đáng sợ , giờ cơ thể cũng ma nhập luôn hả?! Hệ thống, mau xóa nó !”
Cái giọng đáp trả, giọng vẫn y chang:
“Ma ? Cô mới là ma. Rõ ràng là cô xâm nhập cơ thể , còn dám là ma? Làm gì chuyện là ma! Cút khỏi thể !”
Ôn Kỳ Kỳ lập tức hiểu:
“Khoan … Cô là Ôn Kỳ Kỳ… gốc?! Cô đáng lẽ c.h.ế.t mà?! Sao còn ở đây?!”
Lúc Cố Lam hết.
Tư Hoán Du và Tư Hoán Văn cũng từ phòng khách , cả hai trông chẳng khác gì tang thi — mắt đỏ rực, ánh trống rỗng dán chặt Ôn Kỳ Kỳ.
Người “xuyên ” Ôn Kỳ Kỳ thì thấy điều đó, vẫn đang cãi với nguyên chủ trong đầu.
“Không cô c.h.ế.t ? Sao còn ở đây?!”
Nguyên chủ lạnh:
“ cũng tưởng c.h.ế.t . thật , vẫn luôn mắc kẹt trong cơ thể . Lúc nãy khi Cố Lam nhắc đến ‘hệ thống’, mới lấy tiếng .”
“ luôn ở đây… luôn dõi theo cô… cô… cô…”
Người xuyên Ôn Kỳ Kỳ bắt đầu thấy sợ. Mấy câu “ cô…” vang vọng liên tục, chỉ một mà như hàng trăm hàng ngàn giọng cùng lúc .
Linh hồn cô run rẩy dù chẳng còn xác.
“Cái quái gì đang xảy ?!”
Ý thức của hai giành quyền điều khiển khiến gương mặt cô đổi liên tục — khi thì sợ hãi, khi thì điên loạn, biểu cảm biến đổi ngừng.
Cô định trốn, nhưng đầu xuyên , đưa đến nơi quái đản như … thì trốn kiểu gì?
“Aaaa!!! Nơi đây đường núi mười tám khúc ~~ (vocal cao vút!) Nơi đây sông nước uốn lượn chín vòng ~~ (siêu cao!!!)”
Giọng ca của Cố Lam vang lên, mấy “thứ” đang ẩn trong cơ thể Ôn Kỳ Kỳ như sét đ.á.n.h trúng, kêu gào đau đớn.
Chỉ linh hồn xuyên còn tỉnh táo.
Cô đầu, tròn mắt Cố Lam, gương mặt đầy hoảng loạn. Cô gì đó, nhưng gì.
là ai? đang ở ? Chuyện gì đang xảy ?!
Trong lúc đó, cái “hệ thống” trong cơ thể Ôn Kỳ Kỳ đang bàn bạc với “ý chí thế giới” để tìm cách kháng cự tiếng hát của Cố Lam. Họ sợ đ.á.n.h bại, vì bí mật giấc mơ sắp cô bóc trần.
Cố Lam ngừng hát. vì hát , cô lấy điện thoại , hát gõ chữ — nhiều, bật chế độ giọng tự động.
Trong tiếng hát rộn ràng vang lên, xen lẫn giọng nữ máy móc rõ ràng:
“Mỗi cơ thể các … đều là một bãi tha ma.”
“Thế giới là một phòng thí nghiệm.”
“Mỗi luân hồi trong một thế giới, sẽ một linh hồn c.h.ế.t trong cơ thể các .”
“Tư Hoán Văn cuối cùng cũng nhận , ở mỗi thế giới đều đang luân hồi, nhưng thể điều khiển cơ thể — vì cơ thể đó từng thuộc về .”
“Và cũng như , cơ thể của các … hề thuộc về chính các .”
“Mỗi thể nơi đây đều chuyển tới từ một bệnh viện tâm thần. Cả thể xác lẫn linh hồn đều nguỵ trang — ép đóng vai bằng những lớp da của khác.”
Càng , âm thanh móng tay cào cửa càng lớn. Tiếng đập cửa vang lên dồn dập như phát điên.
Tiếng gỗ, tiếng kim loại đập phá cửa rền rĩ — duang duang duang — rợn hết cả .
Đám “thứ” trong cơ thể Ôn Kỳ Kỳ sợ sự thật phơi bày, cố chống tiếng hát, giành quyền điều khiển thể.
Người xuyên Ôn Kỳ Kỳ chấp nhận. Và lúc , giọng máy tiếp tục vang lên:
“Linh hồn ban đầu của các … còn tỉnh ?
Các còn nhớ rõ… gương mặt thật của ?
Dưới lớp da , rốt cuộc… các là ai?”