Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 242: Tôi Đúng Là Con Gái Mà!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 19:06:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Lam tỉnh trong một căn phòng tối, phát hiện cổ chân vẫn đang khóa bởi một cái vòng sắt.

Cái gì trời?

Không lẽ Tư Hoán Văn một thời gian sống trong ký túc xá với bọn họ cũng trở thành biến thái ? Chơi trò gì kỳ cục ?

Cố Lam bật dậy giường, đưa tay kéo sợi xích nối với vòng chân. Không ngờ mới kéo nhẹ một cái, sợi xích đứt luôn.

sợi xích đứt trong tay, lòng bàn tay trắng trẻo của , tự dưng hoài nghi bản :

“Không lẽ sức mạnh quá nên kéo đứt? Hay do cái đồ chơi quá dỏm? Thôi kệ, ngoài coi chuyện gì vui .”

Cô xoay xoay cổ một chút.

“Cái vụ spa ban nãy cũng lắm. Về tới ký túc xá nhất định bắt Tư Hoán Văn nguyên bộ combo trị liệu cho .”

Tuy sợi xích kéo đứt, nhưng cái vòng kim loại ở chân vẫn y như cái vòng kim cô đầu Tôn Ngộ Không, mãi tháo .

Tuy cũng ảnh hưởng gì lắm, Cố Lam vẫn thể , chỉ là... trông dị một chút khi đeo hai cái vòng kỳ lạ .

Cô thở dài:

“Thôi thì nghĩ thoáng . Biết cái là vàng kim cương thì ? Vậy là hốt bạc! Bạch kim cũng , bạc trắng cũng tạm chấp nhận.”

“Chỉ mong đừng là thiết công nghệ cao, dây điện, bán ai mua.”

Sau một hồi lăn tăn, Cố Lam nhảy xuống khỏi giường. Trên cô vẫn đang quấn khăn tắm. Cô cũng Tư Hoán Văn gì, nhưng nghĩ nghĩ thì với body như , thằng cha đó thà sờ Diêm Tiêu chắc còn hơn.

Ngực Diêm Tiêu chắc còn to hơn cô.

Cho nên cô cũng chẳng quá lo.

tới bức tường, mò xung quanh chỗ cái đèn, tay vẽ vòng vòng, thử tìm nút mở cửa.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở hé .

Cố Lam lập tức phấn khích: Có tới!

Mắt nheo , tay tạo thành hình c.h.é.m như dao, lao thẳng cửa, gọi:

“Cuối cùng cũng tới ~”

Còn mở cửa thì hét toáng lên:

“Aaaa! Có ma!”

Xong ... sập cửa luôn.

Cố Lam trong phòng, chớp mắt:

“Gì mà hét ghê ? Ma thì ? Có gì mà sợ? Làm quá.”

Bên ngoài, Ôn Kỳ Kỳ đang ôm con d.a.o gọt hoa quả, thở hổn hển, mặt trắng bệch như đột quỵ đến nơi.

Hệ thống thì hình vì hiểu nổi cái dáng vẻ nhát cáy của ký chủ .

Sợ gì chứ? Bên trong ma thật , chỉ là Cố Lam thôi mà…

Mà khoan .

Là Cố Lam á?!

Hệ thống im lặng, bắt đầu thấy lạnh sống lưng.

Cố Lam còn đáng sợ hơn cả ma thật!

Trong khoảnh khắc đó, cả hệ thống và Ôn Kỳ Kỳ đều im re. Là xuyên , Ôn Kỳ Kỳ nhanh chóng lấy bình tĩnh, thì thầm hỏi hệ thống:

“Có Tư Hoán Văn giam giữ hồn ma trong phòng tối ? Nãy thấy thứ gì đó như ma, ánh mắt nó kiểu… tham lam lắm luôn .”

“Nó chuyện cứ như ăn thịt ! Nó ăn ?! Thế giới chẳng là kiểu tổng tài bá đạo hường phấn ?”

Hệ thống xỉu.

Không chỉ Ôn Kỳ Kỳ — xuyên từ mộng cảnh khác tới — mà ngay cả Cố Lam khi mới đến ký túc xá cũng tưởng nơi đây là thế giới ngôn tình tổng tài.

Trời ơi, cái gì mà tổng tài? Đó chỉ là trò chơi do thần minh tạo để trêu đùa thôi.

Trong cái thế giới "ảo" , các nhân vật gọi là "quỷ" thật là những linh hồn vượt quá giới hạn hiểu của con .

Nói trắng :

Mọi thế giới đều đầy rẫy những con “quỷ”.

Chỉ khi ý chí thế giới c.h.ế.t thì mới thế giới thật.

thần thì bất tử, hiện diện khắp nơi. Làm gì chuyện đó.

Dù nghĩ nhiều, hệ thống vẫn nhẹ giọng với Ôn Kỳ Kỳ:

, đây vẫn là thế giới tổng tài bá đạo. ‘Con ma’ bên trong chẳng qua là một tên thần kinh yếu đuối, vấn đề tâm lý thôi.”

Ôn Kỳ Kỳ lập tức ngộ . Cô lén cái cửa phòng bí mật tự tưởng tượng một kịch bản chỉnh trong đầu:

“Hiểu ! Đây là thế giới kiểu tổng tài bệnh kiều bắt cóc. ‘Con ma’ đây là bình thường, nhưng Tư Hoán Văn giam giữ , cả hai cứ dây dưa với .”

giam’ dính dáng gì tới nữa, thế là Tư Hoán Văn càng phát điên, hành hạ . Dần dần khiến ‘ ’ phát bệnh tâm thần, dính hội chứng Stockholm, đúng ?”

Stockholm là hội chứng khiến nạn nhân nảy sinh tình cảm với kẻ bắt cóc, thậm chí giúp đỡ chúng.

quá nhiều tiểu thuyết dạng , đến nỗi trong đầu ngừng hiện hàng chục ngàn chữ kịch bản cấm trẻ em. Mặt cô đỏ, hỏi nhỏ hệ thống:

“Con ma đó… ? Nếu quá thì chịu thôi.”

Hệ thống gì nữa. Một lúc lâu mới lên tiếng:

“Bộ cô quên mất cô cần công lược là Tư Hoán Văn ? Cô cưa đổ ! Chứ đừng ở đó ship mấy cặp linh tinh!”

Ôn Kỳ Kỳ ngại, gãi đầu:

“À... xin , tại tiểu thuyết nhiều quá. Ta , sẽ tập trung theo kịch bản!”

Hệ thống thấy cũng chẳng tin tưởng gì mấy cô nàng nữa.

Trong lúc đó, bên trong phòng tối, Cố Lam đang cố gắng đẩy cửa mà .

Cô nhớ giọng nãy là của một cô gái, hình như thông minh lắm.

Cô gõ cửa mấy , bên ngoài vẫn im ru như từng ai ở đó.

Cái phòng cách âm thật . Bảo gọi là “phòng tối”. Có gào cỡ nào bên ngoài cũng thấy.

Sau một hồi cố gây sự chú ý mà thất bại, Cố Lam chỉ thể thở dài thật sâu:

“Tư Hoán Văn … chính nhốt đấy nhé. Đừng trách phá tường mà đền!”

Cô nắm chặt tay, đ.ấ.m thẳng một cú tường!

Cả bức tường rung lắc, căn phòng cũng lắc theo.

Tầng , Tư Hoán Văn đang rót rượu cho Tư Hoán Du, ánh sáng trong phòng vẻ tối hơn bình thường.

Nụ mặt Tư Hoán Văn như thể một chiếc mặt nạ đắp lên.

Tư Hoán Du mà nổi hết da gà. Anh âm thầm nhích m.ô.n.g xa một chút, thì đúng lúc đó, cả căn nhà rung chuyển.

Tư Hoán Du bật dậy, lo lắng :

“Động đất ?! Kỳ Kỳ vẫn còn ở lầu!”

Tư Hoán Văn bắt chéo chân sofa, mặt tỉnh bơ như chuyện gì.

Anh im lặng Tư Hoán Du, ánh mắt kỳ lạ.

Tư Hoán Du cảm thấy như đang bằng ánh mắt… của một kẻ cao một tấm giẻ lau đang . Vừa khinh bỉ, ngán ngẩm.

Anh cau mày:

“Tư Hoán Văn, kiểu đó là ? Có gì hài lòng thì thẳng!”

Tư Hoán Văn khẩy, cầm ly rượu vang lên, uống cạn một .

Ly rượu đỏ như máu. Anh uống một cách khoái trá.

Uống xong, đập luôn cái ly xuống đất, rượu b.ắ.n lên t.h.ả.m đỏ.

Híp mắt , lạnh lùng :

tất nhiên là ý kiến . Anh là cái thá gì mà thể cướp Kỳ Kỳ của , cướp thứ của ? Tư Hoán Du, nhịn quá nhiều năm, sợ .”

nhường vận may cho , chỉ để lấy nhiều hơn thế nữa thôi!”

Tư Hoán Du mà chẳng hiểu gì, nhưng trong lòng bắt đầu thấy bất an.

Anh định lấy cớ lên lầu:

lên xem thử! Kỳ Kỳ còn ở !”

Tư Hoán Văn khẽ nhếch môi , gật đầu chậm rãi:

“Được thôi, với .”

Trong căn phòng tối.

Cố Lam rút tay , lẩm bẩm:

“Cái tường dày ? Mình mới đ.ấ.m hai phát, cú thứ hai còn cố tình giảm lực mà. Nếu , lỡ đ.ấ.m sập luôn bức tường thì cái nhà đổ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-242-toi-dung-la-con-gai-ma.html.]

“Nếu sập nhà thật thì chỗ ở, đống tiền đền nổi.”

đảo mắt sang bức tường bên .

Hay là đập chỗ khác?

Nhỡ phía bên là vực sâu, hoặc bẫy thì ? Nghĩ kỹ thì cái cánh cửa vẻ an hơn. Dù kẻ ngốc còn , thì khả năng nguy hiểm chắc cũng thấp hơn?

Cố Lam định đ.ấ.m tường thì bất chợt nhớ tới lời Cảnh Vân Khuê trong giấc mơ: “Số 001 giống như Husky .”

Rốt cuộc là phong thủy đổi gì mà Husky bỏ qua cho cô chứ?

Cố Lam thổi phù một nắm tay, về phía góc tường.

“Quyết định , đập chỗ !”

Một phút .

Ôn Kỳ Kỳ – đang tắm – hét lên một tiếng kinh hoàng chói tai, tiện tay cầm sữa tắm ném thẳng Cố Lam:

“Đồ biến thái! Đồ dê xồm! Đồ khốn! Cút !!! Aaaa!!”

Cố Lam lùi một bước, hết sức bất đắc dĩ:

“Tắm rửa thể chọn chỗ khác ? Sao tắm đúng ngay lối phá tường chui ? Nếu và dáng cũng tệ thì còn tưởng cô đang cố quyến rũ đó!”

Thực Ôn Kỳ Kỳ đúng là định quyến rũ khác.

quyến rũ là Tư Hoán Văn, ai khác.

nghĩ kỹ – Tư Hoán Văn là kiểu thích kiểm soát, nhất định là kiểu thích những mỹ nhân yếu đuối dễ bảo.

Thân xác hiện tại cô đang chiếm lấy vốn là Ôn Kỳ Kỳ, nhưng Ôn Kỳ Kỳ đây thể hiện quá mạnh mẽ – mà kiểu bệnh như Tư Hoán Văn thì mê mẩn kiểu con gái ngốc nghếch đáng yêu cơ. Ai kiểu chị đại quyền lực chứ?

Thế là cô quyết định tắm gội sạch sẽ để chuẩn cho màn quyến rũ. Tất cả cái gọi là "vô tình để lộ vẻ quyến rũ", thực đều là tính toán kỹ lưỡng cả.

Tuy tắm xong đúng là đấy, nhưng tuổi của Ôn Kỳ Kỳ lớn , tóc thì mỏng dính, rũ xuống như mấy sợi tơ bạc – mà cũng gọi là ?

Tóc sấy khô, tạo kiểu, thoa sữa dưỡng thể nữa…

Sau đó đợi Tư Hoán Văn bước , cô sẽ giả vờ trượt chân ngã lòng , tình cờ chạm đúng “chỗ quan trọng”, thế là... lửa gần rơm bùng cháy.

Kế hoạch thì tuyệt vời, nhưng cô ngờ phòng ngủ của Tư Hoán Văn rộng đến mức... Cố Lam thể phá tường chui , đụng trúng đúng lúc cô đang tắm.

Ôn Kỳ Kỳ hét đến khàn cả cổ:

“Cậu đang cái gì hả?! Ra ngoài! Cút ngoài! Đồ khốn biến thái!”

Cố Lam rõ cảnh tượng quá mức nhạy cảm, liền giải thích:

“Thật là con gái. Chúng cùng giới cả, từng phòng tắm nữ bao nhiêu . Cô cần phản ứng mạnh như .”

Ôn Kỳ Kỳ như sắp phát điên.

“Đồ điên! Đàn ông mà nhà tắm nữ ?! Aaaa! Cứu với! Tư Hoán Văn cứu !”

Cố Lam: “…”

là con gái mà, cô …”

Cố Lam chỉ chỉ n.g.ự.c , hiệu cho

Ôn Kỳ Kỳ .

Ôn Kỳ Kỳ theo – càng hoảng loạn hơn nữa.

“Cậu là đàn ông giả gái! Đồ bệnh hoạn! Biến cho khuất mắt!”

Lúc Cố Lam vẫn còn quấn khăn tắm, Ôn Kỳ Kỳ đang run cầm cập tức sợ.

Cô cúi đầu bản , Ôn Kỳ Kỳ, mới nhận – dáng phẳng lỳ, đến mức dù quấn khăn tắm cũng ai nghĩ là con gái.

Cô thở dài:

“Giờ gì cũng vô ích. cũng thể lột đồ chứng minh cho cô coi . đang gấp lắm, sẽ giải thích rõ với cô. Giờ nhắm mắt , cô nữa, ?”

Ôn Kỳ Kỳ gần như phát điên. Cô hỏi hệ thống xin kỹ năng đặc biệt.

Hệ thống gợi ý:

“Con d.a.o phòng cô giấu trong phòng ? Cách đây vài bước chân thôi. Cô cứ tiếp tục hét to để mất tập trung, nhân cơ hội đ.â.m c.h.ế.t ! Cậu là kẻ biến thái, nếu tay thì sẽ chuyện đó!”

Ôn Kỳ Kỳ – dù gì cũng là bình thường – g.i.ế.c với cô quá sức chịu đựng.

“Cậu trộm cô! Cậu là biến thái! G.i.ế.c một kẻ như thì gì sai?!”

Ôn Kỳ Kỳ vẫn từ chối. Trong lòng đáp hệ thống:

“Không, g.i.ế.c . Ta vẫn là con , thể g.i.ế.c ?”

Hệ thống thở dài.

Âm thanh vang lên trong đầu cô:

“Được , thật – bình thường. Chính là Tư Hoán Văn nhốt , mà ai cũng tưởng c.h.ế.t.”

“Cô đấy, trong kịch bản tiểu thuyết thường kiểu ‘giả c.h.ế.t để giam giữ’. Tư Hoán Văn giam là để chiếm hữu vĩnh viễn.”

Ôn Kỳ Kỳ nhịn cảm thán:

“Yêu kiểu đúng là bệnh hoạn ... đầy cảm xúc.”

Hệ thống tiếp tục:

“Dù cảm xúc cỡ nào thì nếu cô c.h.ế.t thì còn gì để cảm? Cậu tên là Cố Lam. Cô cũng thấy Tư Hoán Văn yêu thế nào đấy. Mà sống dai lắm, nhất thời c.h.ế.t .”

“Cô chắc sẽ chinh phục ? Nếu thất bại, cô sẽ c.h.ế.t. Cô đấy – thời gian công lược chỉ 7 ngày.”

“Cô c.h.ế.t một , còn c.h.ế.t thêm nữa ?”

Ôn Kỳ Kỳ đột nhiên đơ .

nên trả lời nữa.

Nếu công lược thất bại thật thì... cô sẽ c.h.ế.t?

Không! Cô c.h.ế.t!

vất vả lắm mới cơ hội sống nữa. Lần là một bà phú bà, nhiều tiền, ở trong biệt thự lớn, cả đống hàng hiệu dùng tới, hầu lo việc, vung tay một cái là tiêu mấy trăm triệu như chơi...

còn phận siêu giàu từ khi mới sinh nữa!

Không, cô thể c.h.ế.t nữa!

Cố Lam thấy nãy giờ Ôn Kỳ Kỳ im re, liền thắc mắc hỏi:

“Này, gì nữa ? Vừa còn la hét như sắp c.h.ế.t cơ mà?”

Hệ thống trong đầu Ôn Kỳ Kỳ:

“Ta là hệ thống, sẽ hại cô. G.i.ế.c Cố Lam là cách nhanh nhất giúp cô thành công.”

“Cố Lam dám cô, cô chỉ cần nhân lúc đó cầm d.a.o đ.â.m là xong. Ta sẽ giúp cô che giấu, Tư Hoán Văn sẽ gì cả. Mất đối thủ cạnh tranh, sẽ càng yêu cô hơn.”

“Sự tồn tại của cô và chuyện g.i.ế.c , cái nào quan trọng hơn? Dù Cố Lam cũng c.h.ế.t giấy tờ, giờ chỉ là ‘xác sống’ mà thôi...”

Hệ thống cứ mãi ngừng, trấn an dụ dỗ.

Cuối cùng, Ôn Kỳ Kỳ nhanh chóng quyết định: Phải g.i.ế.c!

Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính !

chỉ là bình thường mà thôi... cô chỉ sống sót…

Ngoài phòng.

Radar “nữ chính gặp nguy hiểm” của Tư Hoán Du bật sáng – cũng nhờ cái radar mà trong truyện nào nam chính cũng xuất hiện đúng lúc để giải cứu, nhân tiện thể hiện bản ngầu lòi nữa.

Tư Hoán Du bước tới cửa phòng Tư Hoán Văn, đầu liếc lạnh lùng:

“Kỳ Kỳ đang ở trong phòng !”

Tư Hoán Văn nhún vai quan tâm:

“Ừ, thì ? Cô vốn là của mà.”

Tư Hoán Du hừ lạnh, đẩy cửa xông .

Tư Hoán Du chứng kiến một cảnh khiến sụp đổ!

Mỹ thiếu niên quấn khăn tắm mà quen thuộc đang cầm d.a.o uy h.i.ế.p khác.

Dưới chân cô là Ôn Kỳ Kỳ chăn trùm kín, cả run rẩy, nước mắt đầm đìa, ánh mắt tuyệt vọng về phía cửa cầu cứu.

Tư Hoán Du trợn tròn mắt:

“Cố Lam?! Cậu còn sống?!”

Ôn Kỳ Kỳ trong chăn lóc:

“Tư Hoán Du, giờ còn hỏi chuyện ma quỷ mà hỏi em? Anh chẳng là hôn phu của em ? Anh ?!”

Cố Lam chớp chớp mắt, sang Tư Hoán Du.

Khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn, nở nụ vô hại:

“À, c.h.ế.t sống thì gọi là gì … là thây ma, là… ma thật?”

 

Loading...