Vân Triết tốn bao công sức mới giải thích rõ ràng cho bên công an rằng cái thuật toán mới mà nghiên cứu chỉ là để phục vụ mục đích phân tích. Sau đó, phía công an liền việc xuyên đêm để phân tích dữ liệu, đồng thời phong tỏa hiện trường ở công trường xây dựng.
Nhận tin báo, tên đốc công – từng tiếp Cố Lam – thì vẫn đang thư giãn trong bồn tắm. Bên cạnh là một cô gái trẻ đang xoa bóp tay cho , thì tận hưởng tiện tay sàm sỡ. Lúc đó, cuộc gọi của Tiểu Vương vang lên, giọng tên run run như thể đang sợ hãi.
“Anh , công an tới điều tra nữa. Họ công trường mất tích, nghi ngờ mấy đó trộn xi-măng đổ mấy công trình xây dựng. Giờ họ lật vụ .”
Tên đốc công định chửi, nhưng nghĩ , c.h.ử.i cũng chẳng ích gì. Hắn chỉ thở dài đáp:
“Không , cứ để họ điều tra. Cứ thoải mái cho họ tra . Dù thì tra cả ngày cũng chẳng gì .”
Bởi vì — sự “bảo vệ của Thần”, ai thể vượt qua cái “khu vực cấm” đó cả.
Cuối cùng, vị Thần rõ cho nhiều điều, cũng dần hiểu :
“Con và động vật gì khác chứ? Cũng là sinh vật thôi, cùng họ linh trưởng với khỉ. Người và thiên nhiên gì khác ? Tóc cũng chứa protein, xương canxi, nghiền nhỏ thì cũng như cả. Con vốn là một phần của thế giới tự nhiên, nên khi c.h.ế.t, tay chân nghiền thành bột cũng tan đất trời thôi.”
Sau khi mệnh lệnh rõ ràng, Tiểu Vương an tâm hơn, tiếp tục :
“ mà... Chú Lý bắt ...”
Tên đốc công tới đây lập tức bật dậy khỏi bồn tắm:
“Cái gì? Bị bắt?! Ai bắt?! Cảnh sát ? Tao chuộc về ngay! Dựa mà họ bắt của !”
Tiểu Vương cẩn thận đáp:
“Nghe mấy công nhân kể thì... Chú Lý bắt bởi hai kỳ quái lắm. Nhìn như . Họ đó là hai ‘con quỷ’ thuộc dạng khác loài, sắc nước hương trời, cực kỳ dụ . Họ còn bắt luôn hai nhân viên mới hôm nay, kéo cả nhóm biến mất khỏi công trường.”
“Người thứ nhất thì da trắng bệch, tóc dài, đến nghẹt thở. Còn thì...”
Tên đốc công chẳng buồn tiếp nữa, bước khỏi bồn tắm, phụ nữ bên cạnh vội quỳ xuống quấn khăn cho . Đốc công vội vã bước phòng khách, mỡ thịt rung bần bật theo từng bước.
“Được , im , tao nữa! Nơi ma thật, nhưng ai – DÙ LÀ MA – thể công trường của tao mà dắt ! Không ai hết!”
“Cảnh sát thì để mày lo. Còn cái vụ , để tao xử.”
Dứt lời, tắt máy. Rồi đầu , ánh mắt trầm xuống phụ nữ đang theo .
Không cô bao nhiêu... Thôi, dù cũng là phụ nữ bao nuôi, tiền cho cô cũng cả vài chục tỷ. Cứ để cô ôm tiền đó mà... mang bí mật xuống mồ.
Người phụ nữ là bồ nhí mà giấu ở căn biệt thự hẻo lánh ngoài thành. Thấy tâm trạng , cô im lặng lẻn tiếp.
Đợi cô , tên đốc công mới lặng lẽ xuống tầng hầm bí mật.
Vừa mở cửa tầng hầm , một luồng khí lạnh phả thẳng mặt. Nơi nhiệt độ giống với khu vực chính của công trường – như thể là một cái hầm băng. Người đang ướt đẫm quấn mỗi cái khăn tắm, lạnh đến mức đóng băng luôn.
Hắn hắt một cái, định về lấy thêm đồ mặc thì—
Một giọng đàn ông vang lên phía , lười biếng nhưng đầy giễu cợt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-235-choi-ban.html.]
“Trời lạnh đấy, mặc thêm áo .”
Một cái áo khoác dày choàng lên vai .
Tên đốc công bất giác thở phào, kéo áo , miệng còn lẩm bẩm:
“Áo ấm ghê...”
Phía nhẹ:
“Ấm là . Dù lạnh c.h.ế.t thì còn chứng kiểu gì?”
Câu khiến tên đốc công giật tỉnh ngộ, lập tức đầu .
Phía là 5 đàn ông, ai nấy đều trai lạ thường nhưng khí chất khác , cảm giác “ bình thường”.
Người đầu là một thanh niên trẻ, tóc nhuộm màu xám bạc, kiểu tóc đuôi sói, nụ treo môi như thể thích .
Đứng ngay là một đàn ông cao lớn, cơ thể săn chắc, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm khiến tên đốc công vội .
Ánh mắt dừng ở Tư Hoán Văn – phía bên trái. Tóc ướt, vuốt ngược , hai tay khoanh , trông phong lưu, lịch lãm, là ... tiền!
Tên đốc công nghĩ thầm, chẳng lẽ là bỏ tiền thuê đến phá rối?
Tư Hoán Văn bắt gặp ánh mắt đó, liếc một cái nhíu mày :
“Nhìn chướng mắt quá, cắt luôn .”
Tên đốc công bắt đầu run lẩy bẩy:
“Mấy … là ai?! báo công an bây giờ đó!”
Còn dứt lời, một tia sáng trắng lướt qua bên cạnh. Trước khi kịp rõ, một con d.a.o sắc lẻm cắm thẳng xuống đất ngay cạnh chân .
Kề sát là một trai tóc dài, da trắng bệch nhưng môi đỏ như máu. Anh đang bằng ánh mắt đầy khinh miệt.
Chàng trai nhẹ nhàng vuốt môi , giọng mang theo vẻ bệnh hoạn:
“Dơ thật đấy… chạm ông cũng tay bẩn mất. Đến m.á.u của ông chắc cũng bẩn nốt.”
Tên đốc công vốn là kẻ háo sắc, bình thường gặp như là chiếm lấy ngay. lúc …
Cả run rẩy, chân mềm nhũn. Một dòng chất lỏng màu vàng bắt đầu chảy xuống từ giữa hai chân . Ngay đó, trợn mắt ngất xỉu tại chỗ – mặt úp thẳng vũng nước tiểu của chính .
Nhìn cảnh đó, Cố Lam lùi , rùng một cái:
“Trời ơi, kinh quá! Không đúng, là cực kỳ kinh luôn . Thôi gọi cảnh sát , vụ tụi xử xuể …”