Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 233: Phản Bội Và Đồng Bọn

Cập nhật lúc: 2025-11-24 19:43:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V8xsrupF2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một công trường thoạt như mộ địa, thực sự bên trong đủ kiểu “ác quỷ” ẩn .

Cố Lam mất nửa ngày để lấy “lòng tin” của đám . Sau khi toilet xong, cô ngay trung tâm công trường, mà vòng về mượn một chiếc áo khoác.

Thấy Cố Lam khi vệ sinh về, một đàn ông trung niên , hàm răng vàng ố vì khói t.h.u.ố.c lộ khi mở miệng:

“Nghỉ chút ăn cơm luôn , chậm là nhà ăn đóng cửa đấy.”

“Đi nhanh về sớm, tối còn tăng ca nữa.”

Cố Lam gật đầu:

“Ừ ừ, .”

Nói xong, cô sang chào Diêm Tiêu đang bước tới, giơ áo khoác hiệu:

“Đi thôi, ăn cơm nào.”

Diêm Tiêu gì, lặng lẽ theo cô.

Sau khi hai rời khỏi phòng điều khiển sưởi, nhóm công nhân khoác áo đồng phục đều đồng loạt đầu về hướng Cố Lam . Trong ánh đèn vàng vẩn đục, những gương mặt già cỗi hiện lên thần sắc u ám kỳ quái.

Người trẻ nhất trong họ, trông cũng gần 40, cúi xuống bài tay ngẩng lên đàn ông trung niên cho phép Cố Lam ăn.

“Chú Lý, cấp bảo để họ rời khỏi tầm mắt. Công trường thể xảy chuyện gì , nếu tất cả chúng đều xong đời! Lúc nãy họ toilet, Vĩnh Siêu còn theo cùng.”

“Giờ chú để họ ăn một , quá lỏng lẻo ?”

Mấy khác cũng chú Lý chằm chằm, trong ánh mắt chứa đầy oán khí đè nén, như thể chỉ chờ Cố Lam và Diêm Tiêu xảy chuyện là họ hả hê.

Chú Lý , tay vẫn cầm quân bài, dáng vẻ điềm đạm:

“Đừng căng thẳng quá . Giờ còn trẻ chịu ở đây là may mắn lắm . Bọn già như chúng ở đây xem như ‘dưỡng lão’ thôi, ít tí nào tí đó. Dù cái chỗ quỷ quái hại sức khỏe, lo mà giữ mạng là chính.”

Người đàn ông trẻ nhất cau mày. Dù trông già dặn, nếp nhăn hằn sâu mặt, nhưng giọng vẫn còn trẻ, như mới hai mấy tuổi.

“Chú Lý, như quá mạo hiểm ! Lỡ như chuyện ——”

Chú Lý bật :

“Không chuyện gì . Nếu gì xảy thì chịu trách nhiệm. Các quên công trường bằng cách nào ? Quên cách ‘đãi ngộ’ ở đây ?”

Lời dứt, khí trong phòng như lạnh thêm vài độ.

Không ai dám thẳng chú Lý, nhưng tay họ – những đang cầm bài – đều run lên. Có vẻ như ai cũng đang cố kìm nén ném bài mặt ông .

ai dám.

Không ai dám trái ý chú Lý. Vì những chuyện, một khi dính , thì còn đường đầu.

Chú Lý thì quen với thái độ . Dù bọn họ giận đến thì ? Cũng chỉ là một đám vô dụng ở tầng đáy khác lợi dụng mà thôi.

Nghi ngờ ông ? Chẳng ích gì.

Chú Lý nghĩ , ném một con bài , ha hả sang trẻ :

“Mới hơn hai mươi mà trông như bốn mươi. Vợ mày chẳng sớm chạy theo khác ? Nếu cam tâm để khác hưởng lợi, thì để tao. Mày chuốc rượu cô say, tao giúp mày dạy dỗ cô .”

Mặt đàn ông trẻ lập tức biến sắc, mạch m.á.u tay nổi rõ. Anh cầm viên gạch đất định đập đầu Lý thúc!

“Đệt m*! Thằng khốn nạn!”

Không ai ngăn , kể cả Lý thúc. Ông chỉ tay lên đầu , vẫn giữ nụ từ ái giả tạo.

“Đánh , mày dám thì đánh. Đứa mày gây chuyện giờ đang ở chắc mày cũng chứ? Tự đào mộ chôn thôi. Dù mày sống c.h.ế.t, vợ mày tao vẫn cứ chơi.”

“Khác là… mày tiếp tục sống, nữa.”

Người đàn ông phát tiếng uất ức, cầm viên gạch đập mạnh đầu . Máu từ trán tuôn , hòa với nước mắt chảy xuống.

Cả phòng lặng thinh cảnh đó. Một công nhân khác vứt bài bàn, dửng dưng:

“Xong xong , đ.á.n.h tiếp . Mà , ai ngoài lấy chút rượu về ?”

Không khí trong phòng náo nhiệt như gì xảy .

Người thanh niên , m.á.u vẫn đang chảy, cuộn góc phòng, trong lòng tràn đầy hối hận. Anh gọi điện cho vợ...

điện thoại theo dõi, mà sóng cũng chặn. Có gọi cũng .

gọi , thì ? Anh đây, nhưng thoát .

Nơi , một khi , chính là địa ngục — thật sự là địa ngục.

Cố Lam và Diêm Tiêu đang về phía nhà ăn. Giữa nhà ăn và công trường một khu biệt thự cách biệt. Diêm Tiêu cau mày, :

“Càng sâu càng thấy quái dị. Không ngờ trong cái nơi như thế tồn tại thứ như .”

Ban đầu Diêm Tiêu nghĩ đây là “thế giới khác”, nhưng sự thật cho thấy: chỉ cần là thế giới, thì luôn ánh sáng và cả bóng tối.

Cố Lam nhỏ:

“Thời gian chúng còn nhiều. Trước khi ngủ tối nay, nhất định tìm bằng chứng. Nếu , khi cả đời ngoài nữa.”

“May mà điện thoại vẫn còn dùng . Cái nơi c.h.ế.t tiệt đáng sợ thật, bên ngoài xây cả tháp chắn sóng để cho tín hiệu lọt trong công trường. Đám công nhân ở đây buổi tối chỉ chơi bài, chẳng ai nghịch điện thoại.”

“May mà chúng còn hỗ trợ bên ngoài ——”

Ngay khi Cố Lam mới khu vực , Vân Triết phát hiện vấn đề với tín hiệu. Là một “ nhân tạo”, Vân Triết thành thạo công nghệ hack đến mức vượt xa thời đại ít nhất cả trăm năm. Khả năng phản hack của dễ như ăn kẹo.

Chỉ tiếc, nhiều công nghệ hiện đại thể tái tạo ở đây. Hầu hết thiết sinh học cao cấp đều vô hiệu hóa.

Cố Lam lấy điện thoại . Sóng đầy vạch. Vừa mở máy, màn hình tràn ngập tin nhắn. Ở đầu là tin nhắn của Vân Triết:

“Chủ nhân, dựa phân tích của , cả tên đốc công và Tiểu Vương đều danh tính giả. Chúng báo cảnh sát.”

“Hiện tại 001 và Hoa Dận đang giả ma để dọa họ. Dự kiến trong vòng 1 giờ sẽ kết quả.”

Cố Lam ngờ cả 001 và Hoa Dận cũng mất tới một giờ – thì đám đúng là dễ đối phó.

Vân Triết dường như đoán suy nghĩ của cô, liền gửi thêm tin nhắn:

“Cả hai hẹn gặp một kỹ sư. Hoa Dận đó. Số 001 trộn suýt đám phụ nữ kéo , giờ đang tắm rửa trong nhà tắm.”

“Hoa Dận thấy cảnh đó xong thì càng .”

“Tư Hoán Văn đang chuẩn hỗ trợ từ ngoài công trường. Nơi âm khí nặng, hiện tượng kỳ quái giống thế giới bình thường.”

“Dựa suy đoán của chủ nhân, xác nạn nhân thể nghiền nát bằng máy trộn trộn thẳng xi măng xây tường. Với diện tích 100 mét vuông, cần 25 tấn xi măng.”

“Chỗ quá rộng, xi măng nhiều, khó tìm chính xác. Cần chủ nhân tiến sát hiện trường hơn để xác minh.”

Rất nhiều xác thể chôn sâu lớp nền. Nếu chứng cứ rõ ràng, cảnh sát cũng thể chỉ dựa phỏng đoán để can thiệp.

Thực tế, lý do Cố Lam đến đây vốn vì “ bạn cùng bàn mất của An Yên Lặng”.

Vì những t.h.i t.h.ể đó, thể trộn và vùi sâu trong bê tông .

tìm chính là phần xi măng mới đổ, t.h.i t.h.ể còn mới. Nghe gần đây chỗ từng xảy sự cố, gia đình nạn nhân nhận tiền bồi thường và dọn nơi khác.

Dựa thông tin điều tra , Vân Triết suy đoán chắc chắn c.h.ế.t, t.h.i t.h.ể vẫn còn chôn ở đây. Căn cứ theo thời điểm, nếu t.h.i t.h.ể thực sự chôn lớp xi măng, thì chỗ đó chắc mới đổ lâu.

Diêm Tiêu thấy tin nhắn của Cố Lam thì hiểu : “Ngay từ đầu định khu trung tâm của công trường đúng ? Mọi đều tưởng chúng định đến đó để điều tra.”

Cố Lam khẽ. Cô suy tính ...

Cô gật đầu:

“Ừ. Ai khỏi đồn công an bám theo ? Vân Triết thể , các thiết công nghệ cao cũng thể dùng ở đây, nên tụi chỉ cần tìm bằng chứng là .”

Công trường chỗ đang xây mới thì ít, cứ kéo dài mãi xong. Nói là , nhưng lúc nào cũng kiểu nửa nửa nghỉ.

Thời gian hạn, Cố Lam Diêm Tiêu cùng vì quá cao, dễ phát hiện. Cô cố ý mượn một chiếc áo khoác lính để bản trông giống bình thường hơn.

Thấy , Diêm Tiêu nghĩ cách mới.

Cách của khiến Cố Lam nhớ đến lúc mới tới đây, Diêm Tiêu từng khoác áo cho cô buộc cô eo — ý tưởng cũng tương tự:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-233-phan-boi-va-dong-bon.html.]

Anh mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình, Cố Lam ngay n.g.ự.c , cả hai trốn bên trong chiếc áo đó. Cô thấy cách mà kỳ quặc quá, chẳng giống bình thường chút nào, cứ như mấy trò trong phim kinh dị .

:

“Diêm Tiêu nè, thấy tụi như vầy... giữa đêm lang thang, từ xa cứ tưởng là con quái bốn chân đó, kinh dị dễ sợ.”

Diêm Tiêu tỉnh bơ kéo khóa áo , chẳng quan tâm gì, chỉ lo giữ ấm cho cô.

Anh :

“Ở đây vốn đầy chuyện kỳ lạ, chắc cũng quen . Có thấy thì cũng kệ, chẳng gì ghê gớm cả.”

Cố Lam nghĩ , cũng đúng, cũng lý.

“Khoá kéo kéo thấp xuống xíu Diêm Tiêu, chứ bốn chân thấy lạ , giờ còn lòi hai cái đầu nữa, ha ha! Nghĩ tới thôi thấy kích thích , thôi!”

Vậy là cái “quái vật bốn chân” khoác áo khoác bắt đầu lặng lẽ dọc theo những dãy công trình tối om, lạnh lẽo.

Trời mỗi lúc một tối, khí lạnh buốt theo kiểu rờn rợn chứ lạnh do thời tiết. Cái áo khoác quân sự căn bản giúp gì.

Cố Lam vốn khả năng “chống ma pháp” cao, càng mấy nơi kiểu âm khí nặng thế , cô càng thấy thú vị. Nửa đêm hai cứ lang thang giữa những tòa nhà thiện.

Ban đêm, ở đây ai việc cả.

Toà nhà xây xong 20 tầng, thang máy, thậm chí cầu thang cũng chỉnh. Cố Lam cảm giác tòa nhà đúng kiểu “chung cư âm phủ”, may là ai mua, chứ bỏ tiền mua sống ở đây thì đúng là chỉ .

Công nhân thi công lên tầng đều dùng thang máy công trình hoặc cẩu, còn loại nơi u ám như , nửa đêm chẳng ai tỉnh táo mà mò gì.

Nói trắng , c.h.ế.t trong thì bên ngoài cũng chẳng ai .

Cố Lam và Diêm Tiêu bình thường theo đúng nghĩa. Họ dám dùng thang máy vì dễ phát hiện. Cố Lam ló đầu khỏi áo khoác lên các tầng, nhỏ:

“Thôi thả , ở đây đợi. leo .”

Giữa đêm leo lên kiểu gì? Có thể dùng giàn giáo, cầu thang tạm thang máy lắp. Ý cô là , và đó cũng chính là điều Diêm Tiêu đang định :

“Thôi cứ leo lên lưng , mặc áo khoác buộc lưng . leo nhanh, xong về liền.”

Cố Lam thích giao tính mạng cho khác.

Nếu cô tự leo mà ngã, thì tự trách đủ kỹ năng. nếu Diêm Tiêu leo mà sơ suất cô ngã, thì dù c.h.ế.t cô cũng tiếc.

đồng ý.

Rồi cô chỉ Diêm Tiêu chui bên trong tòa nhà, leo lên giàn giáo, nhanh đến mức chỉ mấy phút thấy bóng dáng . Cô ngẩng lên , móc điện thoại bấm giờ.

“Giỏi thật đó... Không ngờ Diêm Tiêu mấy chuyện mà cũng rành dữ.”

Vài phút , Diêm Tiêu .

Anh :

“Xong , chụp ảnh gửi cho Vân Triết luôn. Giờ đến lượt .”

Cố Lam trợn tròn mắt, hạ giọng:

“Cậu giỡn đó hả? Ban nãy bảo dẫn leo lên cho coi, cuối cùng leo một gửi ảnh cho Vân Triết coi?”

Diêm Tiêu lấy áo khoác đắp lên cô, hai nấp trong góc tòa nhà xây xong, ai thấy.

Nghe cô càu nhàu, bật khẽ.

“Giờ thẳng chịu ? leo nhanh và chắc lắm. Cậu ở canh chừng giúp là , mỗi một việc.”

Cố Lam tức thật sự.

Sao cô cái tên trông thật thà lừa chứ?

cũng lý. Cô phiền khác vô cớ, nên chỉ thể gật đầu.

“Được , nhớ cẩn thận. Mà ở gì lạ ?”

Diêm Tiêu khẽ nheo mắt:

“Tối thui, chẳng thấy gì. Nghe giọng mà cứ tưởng đang mong gặp ma thật đấy.”

Cố Lam nghĩ một chút đáp:

“Chắc chắn c.h.ế.t. Nếu ma thì cũng thôi. Kiểu như oan khuất giải thì linh hồn còn vương vấn, hóa thành ma. Dù ma ở nước cũng màu sắc riêng, cũng thương nhớ như thường.”

“Ma nước á, kiểu gì cũng lưu luyến gia đình lắm.”

tiếp:

“Nên nghĩ nếu gặp ma cũng hẳn là chuyện . Mỗi con ma đều là yêu mà ai đó vẫn ngày đêm mong nhớ.”

Nghe , ánh mắt Diêm Tiêu Cố Lam chợt dịu xuống.

:

“Nghe dịu dàng ? cũng thấy thế. Mà thật chôm mạng đó. Đọc xong thấy nhẹ lòng hẳn, nên cũng bớt sợ ma.”

Diêm Tiêu gì. Cảm giác về cô khiến ... khó diễn tả.

Nghĩ ngợi chi cho mệt, nhanh chóng trèo lên thu thập mẫu vật.

Thời gian trôi nhanh quá, Diêm Tiêu cũng hành động nhanh. Khi lấy đủ mẫu từ cột bê tông mới đổ và chụp hình , mồ hôi đầm đìa. Cố Lam thì mỉm nhẹ nhàng bên trở về.

Vân Triết sẽ phân tích mẫu ngay, chắc sẽ kết quả sớm.

Nếu cảnh sát điều tra, họ chỉ còn cách rút lui. Dù giấc ngủ đêm vẫn quan trọng với họ, thì dễ gặp rắc rối.

Tư Hoán Văn ở bên ngoài hỗ trợ. Vì sống trong thời đại gần giống thời kinh nghiệm giao tiếp với các quan chức, hiểu “luật ngầm”.

Chỉ cần cảnh sát tới, sẽ lo cách rút lui cho họ.

Mọi chuyện hầu như sắp xếp thỏa.

Cố Lam cũng nhẹ lòng hơn, môi khẽ cong lên một nụ hài lòng. hình ảnh cô bên Diêm Tiêu, mặt đầy mồ hôi, dễ gây hiểu lầm với ngoài.

Hiểu lầm thì cũng dễ giải thích thôi.

Chỉ là, hai ngờ — kịp bãi dọn gạch cũ — thì hơn ba mươi công nhân cầm đèn pin bao vây.

Người đầu là chú Lý – ông thiện.

Ông Diêm Tiêu sang Cố Lam, :

“Hai đứa cũng bận rộn ghê ha. Qua đây chút, chuyện nhờ hai xử lý.”

Bị bao vây bởi chừng đó , Cố Lam sợ, nhưng cũng thừa nhận rằng nếu đ.á.n.h thì chắc thoát , kể còn bao nhiêu nấp trong bóng tối nữa.

là rơi hang cọp.

Cố Lam vẫn bình tĩnh bước đến hỏi:

“Có chuyện gì ?”

Chú Lý hiệu cho phía đưa cho cô một cái xẻng, vỗ vai cô.

“Là như , trộn công trường điều tra vụ c.h.ế.t của ba . mà c.h.ế.t kiểu gì, thật c.h.ế.t , cũng chẳng quan trọng. Chúng đưa tiền cho gia đình, chắc bỏ .”

Cố Lam nhíu mày, định gì đó, nhưng chú Lý tiếp:

“Nhiệm vụ của là — đ.á.n.h c.h.ế.t .”

Không khí bỗng chốc lặng ngắt.

Chú Lý vẫn tươi như đang chuyện thời tiết.

“Đánh c.h.ế.t , thể ở đây việc. Mỗi tháng ngoài ba vạn tiền lương còn thưởng thêm vì giúp công ty.”

“Còn nếu ... thì sẽ c.h.ế.t. Không tay, tức là cùng phe với chúng , tức là kẻ gây rối.”

Chú Lý vỗ vai cô mạnh hơn, ánh mắt lạnh dần:

“Cậu hiểu mà, bọn ... ghét phản bội.”

 

Loading...