Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 232: Phong Cảnh Tuyệt Đẹp, Bốn Mùa Như Một

Cập nhật lúc: 2025-11-24 19:43:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nơi âm u, bí bách, thi thoảng thấy hai thanh niên trai mật liếc mắt đưa tình, cảm giác... ừm, kỳ lạ nhưng cũng tệ.

Tất nhiên, đấy là cảm nhận của mấy trai trẻ.

Mấy lớn tuổi hơn thì cảm thấy kiểu đó thật... "bệnh", kiểu như " mất mặt thành phố". Họ chẳng buồn , im lặng tránh chỗ khác.

Sau đống gạch chất cao.

Cố Lam bám tay lên vai Diêm Tiêu, tiếng xung quanh bàn tán rôm rả, cô nhịn khẽ:

là xem nhiều phim ích thật.”

Diêm Tiêu thì đang ôm eo thon của Cố Lam. Lý trí bảo nên đẩy cô xa một chút, nhưng phản xạ khiến tay siết chặt hơn, ép cô sát .

Cô gái dịu dàng mắt , nụ cong nơi khóe môi mang theo chút nghịch ngợm.

Làn da cô mịn màng, môi trắng hồng, lộ răng – mà dù thì răng cũng trắng tinh...

Diêm Tiêu mấy suy nghĩ của "lệch lạc", nhưng khi vốn bình thường, thể kìm bản nghĩ tới những thứ kỳ quặc.

Vừa Cố Lam với là “ nhập vai”, bất ngờ ôm lấy , kề sát mặt gần —

Ý cô là diễn kiểu cặp đôi yêu nơi núi non?

Muốn lẻn khu vực thì giả l..m t.ì.n.h nhân?

Diêm Tiêu thấy ý tưởng đó thật tuyệt, suýt chút nữa vỗ tay khen ngợi Cố Lam vì đầu óc linh hoạt.

Chỉ là — nếu thực sự ôm sát như , tim sẽ đập to lắm đấy…

Dù Diêm Tiêu động đậy, nhưng rõ ràng Cố Lam chẳng nghĩ gì đến mấy chuyện .

Màn “hôn lệch” chẳng gì nghiêm trọng, xem nhiều phim là hiểu ngay.

Trước khi qua đời, cô từng xem ít phim 18+, hầu hết là hôn thật chứ chẳng diễn, đừng hỏi — đầu lưỡi quấn qua quấn như thì một phát là rõ .

Cố Lam lúc đang tựa Diêm Tiêu mà ôm, cô giữ vẻ điềm nhiên như thánh nhân, chút xao động. Nhân cơ hội , cô ghé sát tai Diêm Tiêu nhỏ vài câu, tạo cảm giác mật tự nhiên.

Với cô, chỉ đơn giản là nhập vai.

Diêm Tiêu thì chìm sâu vai diễn.

Anh hiểu ban đầu nghĩ Cố Lam là con trai, rõ ràng eo cô mềm thế cơ mà…

Cố Lam thì đang thầm tai :

“Diêm Tiêu, nếu đây là thế giới trong giấc mơ của thì . nghĩ kỹ , thể loạn như , chắc cũng nhờ là một ‘gian lận ngoài game’ siêu mạnh. nơi thì khác, gì cũng lý do, bằng chứng.”

“Trong mơ thì g.i.ế.c kẻ là xong chuyện, rời , yếu thế sẽ cổ vũ cho . Còn ở đây mà g.i.ế.c , tù luôn. Hiểu ?”

Thế giới của Diêm Tiêu khác biệt. Ngoài “tình một đêm” trong giấc mơ, thật Cố Lam ít khi tiếp xúc với . Đến bây giờ cô mới nhận — hình như Diêm Tiêu chẳng hiểu gì về thế giới cả.

Nói cách khác, cũng chẳng hứng thú với thế giới .

Nếu cứ theo cách , dù gây hại ngay thì cũng phiền toái.

Cố Lam đang cố nhắc một cách khéo léo.

Diêm Tiêu thật cũng định dùng vũ lực để giải quyết việc, vì mấy con “bình thường” ở đây khiến thấy bó buộc. Cố Lam , cũng hiểu phần nào.

“Ừ, .” Diêm Tiêu gật đầu.

“Nếu trời tối mà còn ở thì khi còn an hơn. thể khiến gây sự với chúng thấy ánh mặt trời ngày mai.”

Cố Lam cảm nhận rằng, việc cho họ ở ban ngày thể là cách thế giới tự bảo vệ .

Tối đến, xét theo một mức độ nào đó, đúng là thích hợp cho bọn họ hơn.

Cô mím môi , ghé tai Diêm Tiêu nhỏ:

“Bây giờ vẫn theo dõi đó, gì thì cũng tiết chế chút . Trước đây quen một bạn, vợ lén ngoại tình. Khi phát hiện, đập tan luôn cái xe của thằng ‘Tuesday’.”

Diêm Tiêu cô, cảm thấy những lời của Cố Lam ... ẩn ý gì đó.

Vợ... ngoại tình...?

Cố Lam... liệu đang ám chỉ gì đến ?

Cố Lam để ý đang nghĩ gì, tiếp tục kể:

“Anh đập xe vì nghĩ là vì chính nghĩa, vì hai lúc đó trong xe cũng chỉ... chuyện suông . đoán kết quả thế nào?”

“Anh xử một năm tù, đền hai vạn. Thằng Tuesday vẫn công khai cặp kè với vợ thêm một năm nữa, còn ông bạn thì đội cho cái nón xanh, bóc lịch trong tù.”

(Chuyện thật đó nhé)

“Câu chuyện dạy cho một điều: đòi công bằng, hiểu pháp luật .”

Cố Lam đang cảnh báo Diêm Tiêu — luật. Không thì dễ trở thành ‘kẻ kéo tụt đồng đội’ lắm.

Nghe xong, Diêm Tiêu hỏi:

“Vậy hiểu luật ?”

Cố Lam gật đầu:

“Ừ, xem loạt bài giảng của thầy La Tường, hiểu kha khá . Mà trai còn giàu, dịp thì mời thầy tay luôn, xử cả và búa.”

Diêm Tiêu khẽ nhếch môi , chẳng “La Tường” là ai, nhưng hiểu ý cô.

Cố Lam đang lo lắng cho .

Vì thế, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn:

“Ừ, . Cảm ơn .”

Cố Lam thấy chẳng cảm ơn, đồng đội mà — ai chả nhắc .

Hai ôm ôm ấp ấp một lúc, ông chú ngậm điếu t.h.u.ố.c gần đó chịu nổi nữa:

“Đủ đấy, ôm cũng đủ , hôn cũng đủ , về việc nào!”

Cố Lam chẳng thèm đầu , đáp ngay:

“Chưa đủ , đợi tí nữa nha!”

Giả cặp đôi mà diễn tới nơi tới chốn luôn!

Đám công nhân khiêng gạch từng gặp ai “ ngại” mà “khác ” đến mức .

Họ Cố Lam và Diêm Tiêu chằm chằm, hồi cũng quen, chẳng ai thèm khuyên nữa.

Yêu mà, dính tí cũng gì, can thiệp gì cho mệt. Ăn ‘cẩu lương’ thôi chứ .

Mười phút , hai nhập vai xong, trở tiếp tục khuân gạch. Diêm Tiêu vẫn khiêng gạch đều đều, còn Cố Lam thì chuyện khiêng vài viên chơi cho vui.

Trời bắt đầu tối dần.

Không hiểu ở chỗ , trời tối nhanh hơn cả trong khuôn viên trường. Có thể do những tòa nhà xung quanh ngày càng xây cao, che mất ánh sáng, nên đến chạng vạng là trời tối om .

Tối nhanh thì cũng thôi, đằng nhiệt độ còn tụt cực nhanh.

Từ giữa trưa còn nóng đến bỏng tay khi chạm gạch, giờ thì lạnh đến mức xây luôn cái lò sưởi bằng gạch để sưởi ấm.

Hiện tượng kỳ lạ khiến Cố Lam chú ý. Cô quanh, khỏi thở dài:

“Nơi đúng là ghê thật… đông ấm hè lạnh, bốn mùa như ở... mộ luôn á.”

Mấy công nhân lâu năm lúc cũng ngừng việc, túm tụm hút thuốc. Không ít trong họ, một ngày quan sát Cố Lam và Diêm Tiêu cư xử lễ phép, cũng cái thiện cảm hơn nhiều.

Hai trẻ tuổi hiểu chuyện, cách hòa đồng.

Ban đầu họ cũng phản cảm lắm, nhưng việc cùng nửa ngày thì cũng bắt đầu thấy quý.

Chủ yếu là do hai “tình tứ” tí khuân hết đống gạch một ngày giùm họ.

Nếu họ bỏ thì những khác gấp đôi, ai mà chịu nổi?

Nơi ai cũng tinh ý, ai cũng tính toán ích kỷ. Không cái gọi là “thiện cảm vô cớ”, chỉ lợi dụng lẫn ngầm thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-232-phong-canh-tuyet-dep-bon-mua-nhu-mot.html.]

Người đàn ông hơn 50 tuổi đang đống gạch gần đó quen mặt, ông lấy bảy tám chiếc áo khoác bẩn thỉu từ phòng điều phối gần đó, đưa cho Cố Lam một cái.

"Cậu em , nhỏ con mà khỏe phết đấy nhỉ."

Nghe , Cố Lam suýt chút nữa theo phản xạ cúi xuống giữa hai chân .

Cô giả trai thế vẫn là “ nhỏ con”? Vậy là .

Diêm Tiêu chiếc áo khoác bẩn thỉu, từ chối lòng của đàn ông . Anh Cố Lam một lát, kéo cô ôm lòng.

Cơ thể ấm, Cố Lam thấy dễ chịu nên cũng chẳng giãy giụa gì, còn dựa hẳn để sưởi.

Người đàn ông thấy hai họ ôm thắm thiết cũng gì thêm, chỉ đưa áo khoác cho những khác xuống bên cạnh hai , tiếp tục chuyện.

“Cả hai đứa là một cặp hả? Bị gia đình phản đối nên bỏ nhà kiếm tiền đúng ? Đừng giấu, quen lắm , ma phát liền.”

Cố Lam đến đây còn phấn khích.

gọi 001 tới để xem ông nhận vốn là một “con ma” .

nghĩ kỹ thì thôi, gọi 001 tới cũng lắm. Dù 001 và Hoa Dận đều giống thường — quá , khí chất quá đặc biệt, dễ gây chú ý.

Tư Hoán Văn thì trông kiểu tiền, mà mấy kiểu đó đến dọn gạch thì sẽ nghi ngờ đầu tiên.

Còn Vân Triết… chỉ cần mở miệng là lộ tẩy, kể công trường nào thuê một “shota” trông như trẻ con bốc gạch chứ?

Cố Lam đang mải nghĩ, thì ông chú hơn 50 thấy cô vẻ đăm chiêu, đoán là cô đang định bỏ việc từ mai.

Không ! Hai dùng như , mới một ngày mà nghỉ thì còn gì nữa?

Nếu họ bỏ thì công việc sẽ dồn cho mấy ông già như ông , mà lương thì chỉ thôi, nhiều ít cũng chừng đó, mà dở còn trừ lương…

Nghĩ đến đây, ông xòa với Cố Lam:

“Ánh mắt của bán . đang nghĩ gì. Cảm thấy chỗ công trường lạ lạ đúng ?”

“Đừng nghĩ . Hôm nay mới ngày đầu nên còn đang thử việc, mấy ông đốc công thiện là chuyện bình thường.”

“Làm thêm vài hôm nữa mà chính thức, đến lúc đó tụi nó năn nỉ chứ. Hai đứa còn trẻ, bây giờ tìm việc dễ. Một tháng ba vạn đó, ai cũng .”

Nghe tới đó, mắt Cố Lam trợn tròn:

“Ba vạn một tháng?! Bốc gạch thôi á?!”

Cô thật sự sốc, hề diễn. Diêm Tiêu thì nghĩ, dù là trả một trăm vạn cũng để cô ở đây, thể cho cô tiền.

cũng , mục đích hai đến đây để kiếm ba vạn, mà là để cho đám mất chỗ kiếm ba vạn đó.

Diêm Tiêu gì.

Ông chú thấy Cố Lam tỏ vẻ thể tin , ngay là thành công thuyết phục cô. Ông :

đó, nghĩ xem, nếu lương cao thì ai ở chỗ chịu lạnh gì?”

“Cố gắng . Làm , về ăn ngon mặc , hai vợ chồng sớm mua nhà sống yên .”

“Đừng để ý nghĩ gì về , hai đứa như , khác chỉ ganh tị thôi.”

Mấy lời của ông chú thật sự khiến Cố Lam đồng tình, đúng là cũng lý, cô gật đầu lia lịa.

“Cũng đúng… mà, tìm hiểu , chỗ khác cùng lắm là hai vạn một tháng thôi. Nhìn khối lượng công việc ở đây… Sao trả tới ba vạn? Là do ban đêm lạnh quá nên công ty trợ cấp thêm tiền sưởi ?”

Nghe đến đây, ông chú lập tức phì .

“Đây là công ty nhà họ Tiêu, nhà giàu lắm! Người tiền chịu chi trả lương cho , ? Ban đêm lạnh cũng là chuyện bình thường, núi cao còn lạnh hơn nhiều. Khu trung tâm hồi xưa còn là khu nghỉ mát chống nóng đó.”

Nói xong, sợ lỡ lời, ông vội vàng bỏ .

Cố Lam chớp mắt, sang Diêm Tiêu :

“Wow, khu nghỉ mát chống nóng luôn đó!”

Lúc đó cũng chập tối, trời lạnh hơn, cũng tới giờ ăn cơm. Cố Lam và Diêm Tiêu ngoan ngoãn ăn cơm, tranh thủ “ việc riêng” như dự tính ban đầu.

Điều khiến tên tiểu Vương đang theo dõi hai âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hai ăn uống t.ử tế, nhổ bãi nước bọt.

“Cái thằng *** đốc công đúng là nhiều chuyện, bắt tao suốt ngày canh hai đứa mới tới . Còn thì hú hí với gái. Không cần tao theo dõi, mấy thằng công nhân vì ba vạn thì khác gì ch.ó giữ cửa .”

“Không việc gì nữa, tao cũng vui vẻ cái . Lần thuê con bé 18 tuổi thổi kèn cũng phết, hôm nay tâm trạng , gọi con đó .”

Cố Lam ăn gây chuyện gì, đơn giản là vì đói.

Tối nay cô còn định giấc mơ của Tư Hoán Văn nữa. Dù cảnh mơ đó hợp để nghỉ ngơi ngủ dưỡng sức, nhưng rời còn để vài chuyện dở dang, nên cô vẫn đề phòng.

Phải ăn no mới sức mà chiến đấu. Hơn nữa ban ngày cũng diễn kịch, vác vài cục gạch thật, đói thiệt.

Dù công trường cho ngoài ăn, nhà ăn công nhân thì cũng chẳng ngon lành gì, Cố Lam vẫn ăn như sói đói, một lèo ba tô cơm đầy.

Cách ăn cộng với gương mặt xinh xắn khiến bác gái nấu ăn vui rạng rỡ:

“Chưa ai khen cơm ngon như ! Cưng thích thì chị múc thêm cho nhé!”

Cố Lam ăn ngon, miệng dẻo, gọi “chị” ngọt xớt, đến mức chẳng lấy tiền cơm. Tiếc là Diêm Tiêu mặt vẫn lạnh tanh, vẫn trả tiền như thường.

Diêm Tiêu đúng là thành thật thật sự.

Ăn xong thì cũng gần hết giờ, mấy quản lý cấp cao trong công trường bao giờ ở quá khuya ở cái nơi lạnh ngắt . Họ sớm rút hết.

Chỉ còn mấy công nhân già, Cố Lam ăn lâu nên khi chỗ bốc gạch, mấy đang chơi bài. Thấy cô về, họ gọi chơi chung.

Cố Lam ôm bụng, “Không , đau bụng quá. vệ sinh cái.”

Mấy vẫy tay cho cô . Cố Lam thẳng tiến nhà vệ sinh nam, Diêm Tiêu thấy thế chỉ theo.

Xác nhận bên trong ai, Diêm Tiêu mới : “Không ai.”

Cố Lam vui vẻ: “Tốt quá, thôi, lẻn ngoài.”

Diêm Tiêu khó hiểu, ai thì ngoài cũng , cần gì toilet nam?

“Cậu đau bụng thì cứ ở đây nghỉ , trông cho.”

Cố Lam lắc đầu: “Không , chỉ giả vờ thôi. Cậu giúp hỏi mấy xem nếu WC thì . tranh thủ trinh sát .”

Diêm Tiêu thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhíu mày: “Thật sự khó chịu thì đừng ráng.”

Cố Lam thở dài, buông tay đang ôm bụng , mặt mũi tươi tỉnh như thường, chẳng gì giống đang đau bụng.

“Thấy ? thành thật là thật mà. Tối về, mua cuốn Ỷ Thiên Đồ Long Ký cho nha.”

Diêm Tiêu chẳng hiểu cái liên quan gì.

Cố Lam ôm bụng diễn tiếp: “Trong truyện đó, của Trương Vô Kỵ khi c.h.ế.t một câu — con trai , khi lớn lên nhớ cẩn thận mấy đứa con gái lừa con. Càng xinh …”

Càng dễ lừa!

Chưa kịp hết câu, thì một công nhân quen toilet. Không thật đang theo dõi, nên Cố Lam nhanh chóng đổi giọng:

“Càng xinh càng mê đúng ! Hôm qua còn thích em, giờ dòm mấy chị gái ! Đồ khốn, đồ hám gái, thật hổ!”

Cố Lam mắng ôm bụng chạy ngoài, để gã công nhân theo bóng cô “điên loạn”, sang Diêm Tiêu đầy thông cảm.

“Nếu hai là gay, còn tưởng bầu đấy.”

“Đàn ông mà, trong nhà giữ thì ngoài đường mới ngẩng đầu lên . Anh học hỏi nè, tán gái vô …”

Diêm Tiêu liếc một cái, lạnh lùng : “Đồ biến thái.”

Gã công nhân ngạc nhiên: “Anh c.h.ử.i ?!”

Diêm Tiêu nhớ lời dặn gây chuyện, đành đổi giọng:

… bẻ lái đó, mà còn nữa cũng chỉ ‘bẻ lái’ với thôi…”

Gã công nhân từ tức giận chuyển sang cảm thông:

“À thì , cũng cần bẻ chi cho khổ, trai như kiếm , ráng giữ lấy nha…”

 

Loading...