Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 231: Tôi Từ Trên Núi Xuống

Cập nhật lúc: 2025-11-24 19:42:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở thời đại của Cố Lam, câu “ công trường vác gạch” thường mang ý nghĩa đặc biệt – dùng để miêu tả mấy nghèo rớt mồng tơi, công việc đàng hoàng, chỉ thể công trường khuân vác kiếm từng đồng ít ỏi. Việc thì cực mà tiền thì chẳng bao nhiêu.

với một mê vận động kiểu “cứng đầu” như Cố Lam, vác gạch thì đúng là vác gạch, chẳng ẩn ý gì hết – đó là một hoạt động cho sức khỏe thể chất và tinh thần.

Tiếc là, dù Cố Lam tự thấy sức khuân gạch tệ, nhưng ở thời đại , phần lớn – đặc biệt là mấy trai phong độ kiểu như Diêm Tiêu – thì chẳng ai thích việc nặng kiểu đó. Nếu cô thẳng vác gạch, kiểu gì cũng nghĩ cô bệnh, mà sẽ nghĩ cô đang tính toán điều gì đó.

Vì thế, Cố Lam kiềm chế.

Ông đốc công cũng chút e ngại với Cố Lam. Ông cô một cái, liếc sang Diêm Tiêu, đó đối diện với ánh mắt “vô tội trong sáng” của Cố Lam, khẩy hỏi:

“Vậy hai lên công trường ngay ?”

Cố Lam gật đầu đáp tỉnh bơ:

, ngay bây giờ, luôn và ngay.”

Con trai mà, đừng bắt con gái đợi.

Đốc công suy nghĩ một lát hỏi:

“Các mang giấy tờ tùy ?”

Nghe , Diêm Tiêu theo phản xạ sang Cố Lam. Quả thật cả hai mang theo giấy tờ, tuy nếu cần thì cũng thể bảo khác mang đến. Diêm Tiêu nghĩ đến chuyện đó là thấy bực .

Cố Lam ánh mắt Diêm Tiêu liền hiểu ngay – đúng kiểu thật thà quá mức, ai gì cũng .

Sống mà quá thật thà là dễ bắt nạt lắm.

Thấy , Cố Lam thèm do dự, nhún vai đáp:

“Không mang theo. Bọn chỉ ngoài part-time thôi mà. Còn chuyện phúc lợi ở công trường thế nào thì bọn cũng coi xét thêm. Chẳng lẽ công trường các chú thời gian thử việc ?”

Một câu khiến ông đốc công – vốn đang Cố Lam rối não – như khai sáng.

ha! Cho bọn họ thử, đó tìm cớ đuổi là xong!

thì, chỉ cần tự đối mặt với hai nữa là ông yên tâm .

Nghĩ , ông đốc công Cố Lam với ánh mắt tán thưởng, cảm thấy cô là kiểu điều, thậm chí thể là một “nhân viên vàng” kiểu sẵn sàng việc 996 oán than.

Cố Lam cũng ông đốc công đầy hài lòng.

Chỉ một câu mà ông hiểu ngay ý ngầm – đúng là một tên gian thương thông minh, loại IQ dễ lợi dụng, .

Cả hai , trong lòng đều đ.á.n.h giá cao đối phương – mà đồng thời cũng đều nghĩ đối phương ... ngốc.

Còn Diêm Tiêu kế bên như khán giả ăn bắp rang, cảnh hai âm thầm “khen chê” nên bình luận gì.

Anh vốn từng ký mấy loại hợp đồng lao động kiểu , nhưng Cố Lam chẳng bận tâm.

So với những gì Diêm Tiêu từng cho “Thần” ngày thì mấy việc vặt như ký hợp đồng lao động chỉ là chuyện nhỏ. Thế là cô kéo Diêm Tiêu theo văn phòng đốc công.

Đốc công đưa cho mỗi một tờ hợp đồng, hai ký xong thì ông gọi một công nhân cao hơn 1m9, tay chân vạm vỡ, cái là kiểu chuyên “nịnh sếp” tới dẫn hai .

Anh lực lưỡng đó liếc Cố Lam một cái, ánh mắt đầy khinh thường. khi Diêm Tiêu lạnh lùng liếc , ánh mắt lập tức thu về, dám hó hé nữa.

Dù Diêm Tiêu thuộc dạng “trâu bò cơ bắp”, nhưng cơ thể cực kỳ săn chắc, cộng thêm gương mặt lạnh lùng, khiến ai cũng dễ đụng .

Đốc công thấy cảnh liền lau trán, cảm thấy như cuối cùng tìm một chút cảm giác an – y như gà con gặp gà.

Ông vội giới thiệu:

“Đây là Tiểu Vương, hai cứ theo việc là . Làm gì cụ thể thì sẽ sắp xếp.”

Tiểu Vương xong liền nở một nụ đầy “cool ngầu” với Cố Lam, giọng hổ báo:

“Hôm nay hai theo . Ai lời thì liệu hồn đấy! Đến đây là để việc, chơi, rõ ?!”

Cố Lam nụ “bán thần bán quỷ” của , vui vẻ gật đầu:

“Biết , Chiến Thần Méo Miệng. Mà nè, miệng méo là bệnh đó, chỗ bọn cách chữa. Anh thử ?”

Nụ “tà mị” của Tiểu Vương lập tức biến mất, mặt tái xanh nhưng miệng vẫn méo như cũ. Đốc công thấy khí bắt đầu căng liền vội vàng lên tiếng dàn hòa:

“Được , đừng lắm nữa. Dẫn Tiểu Cố với Tiểu Diêm . Hôm nay bận lắm, gì đừng đến tìm .”

Ý là – dắt họ khuất mắt giùm cái.

Cố Lam chẳng thèm để tâm đến thái độ của đốc công. Dù gì nếu gì bất ngờ xảy , thì sớm muộn gì ông cũng bắt nhốt thôi. Giờ chỉ cần công trường là , phí lời gì cho mệt.

Vừa khỏi văn phòng đốc công, thái độ của Tiểu Vương lập tức đổi, còn hống hách hơn cả lúc ở công trường. Hắn Cố Lam và Diêm Tiêu từ đầu đến chân.

“Tỉnh việc chứ gì? Thể lực nhỉ… Bên còn một xe gạch, hôm nay thiếu , hai qua đó dọn hết đống gạch .”

Gặp tình huống thế , Cố Lam dễ gì nhún nhường.

Cô lập tức hỏi một loạt câu chất vấn:

“Lương bao nhiêu? Làm đến mấy giờ? Có cơm ?”

Tiểu Vương khẩy:

“Làm thời vụ mà còn đòi nghỉ ngơi với cơm nước? Lương thì đốc công quyết, một ngày hai trăm.”

Cố Lam hỏi tiếp, bỏ qua chi tiết nào:

“Là mỗi hai trăm, hai chia hai trăm?”

Tiểu Vương đốc công dặn , khả năng hai tới điều tra chuyện gì đó, dù cũng ăn mặc bảnh bao, sáng sủa. thấy Cố Lam hỏi kỹ thế, trong lòng khinh bỉ — điều tra tin tức mà còn kèn kẹt chuyện tiền nong ? Những đây đến tìm hiểu thông tin thường lén lút dúi tiền cho , hoặc ít công trường là “trả công” , ai tính toán kỹ thế .

Thấy phiền, Tiểu Vương gắt:

“Mỗi hai trăm, ? Làm việc . Được nhé, ông nội?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-231-toi-tu-tren-nui-xuong.html.]

Cố Lam còn định gì đó, nhưng Tiểu Vương sợ cô mở miệng hỏi tiếp, những lời khó chịu nên nhanh chóng bỏ , để Cố Lam chớp mắt vài cái.

“Ê, thấy gì đó…,” cô định tiếp, Tiểu Vương bịt tai bỏ luôn.

Cố Lam nhún vai, sang hỏi Diêm Tiêu – trông như đang cố nhịn :

chuyện khó lắm hả? Không nhỉ? Nói năng rõ ràng, lễ phép, nhẹ nhàng… đúng kiểu thanh niên chuẩn mực thời nay luôn đó chứ.”

Diêm Tiêu gật đầu:

“Ừ ừ, đúng đúng.”

Nghe Diêm Tiêu , Cố Lam thở dài:

“Kệ , cho dù cả thế giới hiểu lầm , vẫn là thôi. Mà bớt đề phòng với tụi , giờ tụi nghỉ tí tìm thông tin.”

Diêm Tiêu khó hiểu:

“Không dọn gạch ? ‘Nghỉ tí’ là ?”

Cố Lam nháy mắt với :

“Thấy cái quầy bán đồ ăn vặt trong công trường ? Mua hai bao t.h.u.ố.c sang biếu mấy , hỏi chuyện gia đình chút, dọn gạch coi như tiện tay thôi.”

“Những khôn ngoan đều . Chứ mặt mũi sạch sẽ thư sinh thế mà lao việc ngay, coi thường cho dọn hết việc nặng việc bẩn, lương thì chẳng bao nhiêu.”

Nhiều sinh viên thêm y chang – hiền lành quá nên bắt nạt, nhiều nhưng chẳng gì.

Diêm Tiêu thấy hợp lý, định mua loại t.h.u.ố.c lá đắt nhất thì Cố Lam ngăn . Cô mua hai bao loại rẻ rẻ, hơn chục tệ, còn tranh thủ tám chuyện vài câu với bà chủ quầy.

Thân phận hiện tại của hai là kiểu thanh niên nghèo khổ thêm, vung tiền quá hào phóng thì thành khoe của.

Chỗ công nhân họ phân về là khu xa nhất trong công trường, tuy tiến độ ở đây khá nhanh, nhưng tinh thần việc thì ai sốt sắng cả.

Cố Lam – một cô gái sạch sẽ, xinh xắn – cầm hai bao t.h.u.ố.c thẳng tới nhóm công nhân, hòa nhập nhanh đến mức cả Diêm Tiêu cũng bất ngờ.

Chỉ vài phút , đám công nhân tíu tít gọi “Tiểu Cố ơi, Tiểu Cố ”, Cố Lam cảm giác như là cô em dâu của cả đám. Còn mấy ông chú thì như cháu rể của cô .

So với Cố Lam thì Diêm Tiêu chẳng hợp bầu khí chút nào. Anh từ xa, mặt lạnh tanh, khí chất bao quanh khiến ai cũng tưởng là ông chủ hoặc con ông chủ.

Cố Lam thì nghịch ngợm hết sức. Trời nóng, cô lấy báo lót lên gạch, :

tới đây dọn gạch là vì thằng bạn vay tiền online đòi gắt quá. Mà chả gì, đành tới đây lao động tay chân. cũng điều lắm, tới là chào hỏi , thì khó sống lắm.”

Diêm Tiêu Cố Lam trông như lưu manh, nhớ cảnh cô trong mơ , như phát điên lên g.i.ế.c quỷ, ánh mắt dần dịu xuống.

Thật Diêm Tiêu cũng chuyện lắm, nhưng ít từ nhỏ, chẳng mở lời . Chỉ khoanh tay một chỗ nhúc nhích.

Mấy lâu năm ở đây nhạy bén lắm, đoán Cố Lam chắc là tới điều tra gì đó nên dù cô mời rượu cũng ai dám uống, sợ lỡ lời.

Càng như , Cố Lam càng khẳng định gì đó mờ ám. Nếu chuyện gì, kín tiếng ? Càng kín càng thấy bất thường.

Nghĩ , cô càng rạng rỡ. Một chú công nhân ngoài năm mươi hút t.h.u.ố.c liếc mắt đ.á.n.h giá cô:

“Bạn thế nào ? Đi dọn gạch thiệt là con nhà giàu xuống trải nghiệm cuộc sống ?”

Câu hỏi đám công nhân xung quanh phá lên , ánh mắt thiếu phần khinh bỉ.

Ánh đó đủ khiến nhiều từng tới đây tìm thông tin tức phát điên, nhưng Cố Lam vẫn tỉnh bơ:

“Haha, đúng , con nhà giàu giả nghèo đây. Nghèo khổ vái lạy .”

Diêm Tiêu Cố Lam đùa như thế, ánh mắt hiểu trở nên ấm áp.

Cố Lam chẳng giống sinh viên gì cả, chuyện lanh lợi, dọn gạch vài viên cho lệ. Nhờ , cô nhanh chóng hoà nhập với đám công nhân. Chỉ tiếc là… chẳng moi tí thông tin nào.

Đám kín miệng như hến, chẳng ai hé nửa lời.

Cố Lam đành cảm thán: Tiền đúng là nhất để bịt miệng . Công trường chắc chi cả đống tiền mới thể cả nhóm công nhân kín kẽ như thế, hút t.h.u.ố.c loại trăm tệ trở lên.

Vậy nên, cô càng thấy mua t.h.u.ố.c rẻ là quyết định đúng đắn.

Trò chuyện dọn gạch một cách “tình cờ”, thời gian trôi nhanh. Cố Lam và Diêm Tiêu đều đang theo dõi họ. Hễ họ cũng canh, thậm chí cả khi vệ sinh, như thể là đặc vụ .

Tất nhiên Cố Lam vệ sinh công cộng – cô sợ WC nam thì thấy cái gì đó ám ảnh, còn WC nữ thì khiến khác sợ.

Cho đến hơn một giờ , Tư Hoán Văn và Vân Triết gửi tin báo kết quả điều tra cho Cố Lam. Cô suy nghĩ vài giây, đó gọi Diêm Tiêu .

nghĩ một kế tuyệt vời: “Chúng từ núi xuống”.

Diêm Tiêu đang đeo găng tay dọn gạch, cô gọi là ngay. Cô lười dọn nên Diêm Tiêu dọn phần của cô luôn.

Người đầy bụi, quần áo dính bẩn, nhưng mặt chút than vãn, khiến đám công nhân mà trầm trồ, đoán quan hệ giữa hai .

, họ nhanh chóng hiểu .

Họ thấy Cố Lam kéo Diêm Tiêu trốn đống gạch. Cứ tưởng ai để ý, nhưng thực xung quanh đầy camera công trường.

Và điều họ khiến ai cũng sửng sốt…

Hai con trai, lén lút ôm … hôn?!

Một bác công nhân đang hút t.h.u.ố.c sặc luôn khói:

“Trời má! Brokeback Mountain bản Trung Quốc hả?!”

“Thì là một cặp, bảo … cũng hiểu mà, tụi trẻ mà, yêu đương là chuyện bình thường.”

“Chỉ mong trốn chỗ kín kín chút, chứ công trường đàn ông, … sai sai.”

Kế hoạch “chúng từ núi xuống” của Cố Lam, chính thức phát huy tác dụng — chính là kiểu tình huống “ gì cũng , chỉ cần đừng hỏi”.

 

Loading...