Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 230: Hôm Nay Đi Bốc Gạch, Hơi Nóng Tay Tí
Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:16:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Lam Diêm Tiêu với vẻ hoài nghi, ánh mắt khiến Diêm Tiêu giải thích một chút. Không cần nghĩ nhiều, Diêm Tiêu thẳng thắn:
“Kiếm tiền mạng. Hướng dẫn thể hình, hai năm , từ đó tiền đều đều.”
“Còn mấy nguồn thu khác nữa, mỗi ngày đều quản lý một chút. riêng tiền gương mặt đại diện thôi cũng tối thiểu 500 vạn.”
Đồng t.ử Cố Lam co , trong đầu như đang gõ bàn tính lách cách.
Cùng là bạn cùng phòng mà nghề tay trái đầy , còn thì ? Ngoài chứng "tâm thần" thì chẳng nghề nào.
Cảm giác công bằng chút nào. Cố Lam cũng phát triển thêm nghề tay trái chứ! Nhân tiện thể học hỏi ít kinh nghiệm từ Diêm Tiêu.
Khi đang nghĩ, một ông chú mặc đồng phục bảo vệ, tầm 60 tuổi, đội mũ bảo hộ về phía hai họ.
Ông chằm chằm từ đầu đến chân Cố Lam và Diêm Tiêu bằng ánh mắt chẳng chút thiện.
Cố Lam cũng trừng mắt chút ngại ngần.
Cả hai đúng một phút. Ông chú chịu thua.
Mặt đầy khó chịu, ông lớn tiếng:
"Hai trẻ các lén la lén lút đến đây gì? Nhìn hai lấm lét, chắc chắn ! Không là thả ch.ó c.ắ.n bây giờ đấy!”
Diêm Tiêu liền thấy bực. Anh thích đôi co, thường thích dùng hành động hơn lời .
Cố Lam nhanh tay cản , tươi :
“Thả ch.ó ? Chẳng ông chính là con ch.ó già thả ? Là lớn tuổi thì ăn nên tích chút đức. Không thì đến lúc trong quan tài khác lật nắp, chỉ thể tự nhủ là đáng đời thôi, đúng ?”
Ông chú xong suýt nghẹn, mắt trợn trừng lên:
“Cậu đang linh tinh cái gì đấy?! Cậu là cái thứ gì mà dám—”
“Ha! Đừng tưởng . Hai chắc là phóng viên đúng ?! Muốn công trường đóng cửa để bọn thất nghiệp chứ gì?! luôn: KHÔNG CÓ CỬA!”
“Cút ! Không cút là thả ch.ó đó ——”
Cố Lam càng sáng mắt lên:
“Ồ, chắc nơi nhiều phóng viên lắm hả. Chúng đến để gây rối công trường . Bọn đến để kiếm cơm mà.”
“Nói cho dễ hiểu thì bọn đến bốc gạch.”
Nghe đến “bốc gạch”, ông chú bảo vệ to, đầy khinh miệt:
“ ăn muối còn nhiều hơn mấy đường. Mấy đừng dối vô lý thế chứ. Da dẻ trắng trẻo, tay chân nhỏ xíu thế mà bốc gạch? Cầm viên gạch chắc?”
Còn hết câu, Cố Lam bước tới mặt, túm cổ áo ông chú nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng.
Ông chú suýt tim. Chân tay vùng vẫy, định đá Cố Lam thì Diêm Tiêu chặn .
Diêm Tiêu nhíu mày, từ cao xuống, khí chất áp đảo khiến ông chú câm lặng ngay tức khắc.
Cố Lam như đang nâng tạ, tay xách cổ áo, giơ ông lên xuống như đang tập gym.
Sức cô khoẻ, trong giấc mơ ở Tư Hoán Văn còn thể dùng ghế bánh xe lửa cơ mà. Giờ bốc một ông già nặng 50kg thì nhằm nhò gì?
Từ lúc sức mạnh dị thường, cô bốc gạch. Có sức mà dùng thì phí quá.
Cô nghĩ vung vẩy ông chú bảo vệ, càng nghĩ đến việc sắp dọn gạch thì càng vui.
Tội nghiệp ông già, hét toáng lên nhưng chẳng ai tới xem.
Lý ông khi dễ thế thì cũng ai can chứ?
thực tế thì . Không một ai tới giúp.
Cố Lam thấy quá tay nên thả ông xuống.
Chân ông mềm nhũn, suýt quỳ rạp cô, cố gồng giữ chút sĩ diện còn sót , ánh mắt thì Cố Lam đầy hoảng sợ.
“Cậu.. rốt cuộc là ai?!”
Cố Lam chớp mắt, giọng ngây thơ:
“ chỉ là cần tiền học phí. Một lao động yêu thích mồ hôi rơi ánh nắng. Một thuộc giai cấp công nhân nông dân.”
Ông chú: "..."
Trong lòng ông sợ cảm thấy cô tội quá. Thở dốc xong, ông lẩm bẩm:
“Thôi , bốc gạch thì cứ bốc , cũng cản nổi. mà da dẻ mịn màng như thế mà việc gì? Sao mấy việc nhẹ nhàng như chạy bàn, bán hàng cho ?”
“Ba việc ? Họ đau lòng ?”
Nếu nhấc lên ban nãy, chắc ông mắng cho một trận . giờ thì... mềm mỏng hẳn.
Cố Lam nhún vai, kéo Diêm Tiêu trong công trường.
Cô đầu , chỉ nở nụ nửa miệng:
“ ba . Nên họ đau lòng .”
Cô từng tình , cũng chẳng tiếc nuối. Mạnh mẽ lên là , yêu thương quan trọng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-230-hom-nay-di-boc-gach-hoi-nong-tay-ti.html.]
Ông chú cô, ánh mắt bỗng chút thương cảm:
“Hóa cha ... Vậy thì đúng là tội thật... Thôi bốc gạch cũng chẳng ...”
“Khoan .”
Ông gọi cô . Diêm Tiêu đầu , ánh mắt lạnh tanh khiến ông chú ngã ngửa.
Dù Cố Lam từng nhấc bổng ông lên, thì khí thế của Diêm Tiêu vẫn là thứ thấy sợ hơn.
Cố Lam cũng nhận điều . Con mà, bắt nạt hiền. bắt nhầm hiền, dễ giẫm mìn.
Cô nhẹ:
“Gì ? Muốn gì ?”
Ông chú quanh, thì thầm:
“Công trường ... ma. Mấy ông lớn bảo, tuyệt đối cho phóng viên vô. Có vô cũng đuổi .”
“Nhìn hai thì ngay đến công thật. Đẹp đẽ thế ai bốc gạch? khuyên thật, đừng đến nơi . Đi phục vụ còn hơn.”
Cố Lam càng hứng thú:
“Thật ma ? Sao cơ? sợ ma quỷ gì cả.”
Diêm Tiêu liếc cô một cái. Cô chớp mắt. Thật sự cô sợ. Cô tin ma quỷ, càng chúng biến khỏi thế gian .
Ông chú chút thương cảm, nhưng ông cũng sợ mất việc. Ông chỉ là nhân viên nhỏ, trái lệnh là sa thải. Chỉ mong khuyên hai rời .
Ông quanh, hạ giọng:
“Cái công trình là do thiếu gia nhà họ Tiêu đầu tư. theo từ lúc bắt đầu nên mới còn ở . Mà nơi c.h.ế.t ít . Toàn dùng tiền bịt miệng hết.”
“Có xe cán c.h.ế.t, rớt xuống hồ xi măng... Lúc đầu còn tin đồn đào hài cốt nữa. cũng dẹp yên bằng tiền.”
Cố Lam hỏi:
“Đào hài cốt mà báo công an ?”
Ông liếc cô:
“Không báo. Sau cảnh sát tới cũng chẳng tìm gì. nơi âm u, đặc biệt là căn biệt thự ở giữa.”
“Biệt thự đó nền móng xây xây hoài, cứ đổ hoài, từng chôn sống trong đó.”
“Thành giờ chỉ còn những chẳng còn gì để mất mới . Người bệnh nặng, đang cần tiền... nên mới dám nhận việc ở đây.”
“Hai mà còn thì ký hợp đồng... Không sớm là kịp ...”
Còn xong thì một đàn ông trung niên đội mũ từ trong công trường bước .
Ánh mắt ông lạnh lẽo như rắn độc, qua khiến khác khó chịu.
Ông chú lập tức run lên, chào:
“Đốc công, tới ...”
Người liếc ông sang Cố Lam và Diêm Tiêu. Mặt lập tức sầm xuống, quát:
“Bọn họ là ai?! trả lương cho ông để tám chuyện với ngoài ?! Không thì nghỉ, cả đống xếp hàng ngoài !”
Ông chú ấp úng:
“Không... ... họ tới là vì...”
Cố Lam chen :
“Bọn tới bốc gạch, công mà. Chú , lương bên cao lắm đúng ? Anh đang nợ nần hai trăm triệu. Bọn thật sự cần tiền!”
“Cho bọn một cơ hội nha! Anh ăn khỏe, sức mạnh khủng. cũng , thể nhấc bổng chú xoay một vòng. Thầy còn , sức mạnh bốc gạch thì phí lắm!”
Nói xong, cô tiến về phía đốc công. Ông chú bảo vệ chuyện gì sắp xảy , lặng lẽ nhắm mắt cầu nguyện:
“Cố lên! Quăng cái lão keo kiệt đó bay luôn!”
Ba phút , biểu cảm của đốc công đổi từ "Cút ngay!" sang... tuyệt vọng.
“Đừng tới đây! Có gì từ từ ! Bỏ xuống ! Bỏ xuống!”
Cố Lam tỏ “thành khẩn” và “thiện lương”:
“Chú thử sức đó. Chú thấy hợp với việc bốc gạch ? Hay để bọn bốc thử chú một cho cảm giác?”
Lúc , Diêm Tiêu bước tới, đè tay đốc công .
Đốc công méo mặt:
“Được! Được ! Hai ! Vào ký hợp đồng !”
Cố Lam rạng rỡ:
“Cảm ơn nha! Chú chọn bọn là quyết định sáng suốt đó. Được bọn bốc gạch cho đảm bảo chú vui lắm!”
Diêm Tiêu suýt nữa thì bật , nhưng cố nhịn.
Đốc công bực lắm, nhưng dám hé nửa lời. Làm , đọ với... viên gạch.