Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 229: Diêm Tiêu Hóa Ra Là Người Có Tiền

Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:16:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diêm Tiêu đỗ xe điện ở gần khu công trường đang giải tỏa, dừng ngay tán cây, để bóng râm che cho Cố Lam khỏi ánh nắng gay gắt.

Cố Lam mơ màng tưởng là tan học, định vươn vai dậy thì phát hiện tay thể cử động . Cô lập tức tỉnh táo hẳn, mắt đầy cảnh giác. lúc đó, Diêm Tiêu tháo áo khoác buộc tay cô , đầu , chạm ánh mắt của Cố Lam.

Cô chớp mắt vài cái, ánh mắt vẫn còn nghi ngờ nhưng khoé miệng nhếch lên thành một nụ .

Diêm Tiêu cảm thấy cần giải thích một chút:

“Vì thấy ngủ nên buộc , sợ ngã.”

Cố Lam hiểu ngay:

“Cảm ơn nha, thật bụng! Cậu chu đáo ghê! Mà , tay dài hơn tay nhiều ?”

hiểu nổi. Dáng cô vốn chuẩn, tay chân dài, mà tay Diêm Tiêu vẫn dài hơn hẳn. Điều khiến lòng tự trọng của cô tổn thương nhẹ.

Diêm Tiêu vốn còn đang lo cô trách tranh thủ lúc cô ngủ để điều gì đó mờ ám, ai ngờ thứ cô quan tâm là chuyện… chiều dài tay.

Anh im lặng vài giây :

“Vấn đề chiều cao thôi. So với , … lùn quá mà.”

Cố Lam: …

mà bật dậy là đập ngay đầu gối cho xem!

Nói chuyện với vài câu, Cố Lam bắt đầu chuyện chính:

“Đây là chỗ với ? Cậu xa , xe điện còn pin đấy?”

Xe hết pin từ lâu ...

Và thế là — một trai cao ráo trai như Diêm Tiêu, đạp xe điện bằng chân qua quãng đường dài, phía chở một đứa đang ngủ say như c.h.ế.t.

Dùng chân đạp thì tất nhiên tốc độ chậm. Có lúc đạp máy khâu còn thấy khói, thì Diêm Tiêu cũng đạp xe điện đến mức gần bốc khói như thế.

Cố Lam chứng kiến nhưng cũng đoán . Cô bật .

“Trời ơi Diêm Tiêu, đúng là đáng tin mà.”

là “thần thánh” xe điện luôn!

Nếu là cô, chắc chắn bao giờ ngoan ngoãn đạp xe chở ai giữa đường nắng chang chang như thế.

Diêm Tiêu vốn “khoe khoang” kiểu đó, nhưng vì thấy cô ngủ ngon quá, nỡ đ.á.n.h thức nên đành cố gắng đạp đến nơi.

Cố Lam định chuyện chính, nhưng thất bại.

Cô thử nữa.

“Chỗ từng là nơi cô bạn cùng bàn hồi tiểu học của An Yên Lặng ở. Lúc ở quán cà phê, nhờ Vân Triết tra thử, phát hiện mười năm một gia đình giàu phá sản, đó di cư nước ngoài.”

“Từ khi di cư thì còn tin tức gì nữa. Gần đây, chỗ đất cũ của họ san bằng để xây khu dân cư mới.”

“Chủ đầu tư của dự án , là nhà Tiêu Huy.”

Cố Lam vươn vai, cố gắng đầu óc tỉnh táo hơn.

“Nhật ký của An Yên Lặng lâu, nhưng khi nét chữ, thấy dù cuốn sổ trông cũ và ghi ngày tháng từ hơn chục năm , nhưng thể là bổ sung .”

“Nhật ký cho Tiêu Huy . Phần là cô yêu Tiêu Huy thế nào, cố thể hiện hiền lành dịu dàng.”

Diêm Tiêu hiểu ý Cố Lam và tiếp:

hiểu. Nếu phần lớn nội dung nhật ký là bịa đặt, thậm chí thêm , thì chuyện về cô bạn cùng bàn thể , vì chẳng lợi gì cho cô cả.”

“Cô vẫn vì hai lý do. Một là để lấy lòng thương hại, kiểu ‘ từng tệ hại vì cảnh và , nhưng nhờ gặp Tiêu Huy nên đổi, trở nên hơn’. Như thì vẻ hợp lý.”

“Lý do thứ hai…” — Diêm Tiêu nheo mắt , hạ giọng —

“Là thể cô một chuyện gì đó mà thể che giấu nổi, nên mới buộc nhật ký.”

“Nếu hiểu tâm lý của An Yên Lặng, thì việc cô chịu như , chứng tỏ sự thật còn nghiêm trọng hơn nhiều. Thực tế, thể cô chuyện tàn nhẫn.”

Cố Lam gật đầu lia lịa:

cũng nghĩ như . Diêm Tiêu, chính là… quên, chính là ăn ý nhất với !”

về phía công trường ở đằng xa.

Công trường lớn. Bên ngoài mấy dãy nhà container tạm, là nơi công nhân và nhà ở, bên trong còn cả văn phòng việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-229-diem-tieu-hoa-ra-la-nguoi-co-tien.html.]

Theo bản thiết kế mạng, nơi sẽ xây thành một khu dân cư quy mô lớn, với các toà nhà 30 tầng ở cả bốn phía Đông – Tây – Nam – Bắc.

Ở giữa khu sẽ là một dãy biệt thự đơn lập.

Về mặt phong thuỷ và ánh sáng, thì thiết kế biệt thự ở giữa là cực kỳ hợp lý. Nên ngay từ khi khởi công, nhiều nghi ngờ chủ đầu tư "vấn đề".

Thời gian xây dựng mỗi chỗ một khác, nhưng chỗ khởi công hơn một năm mà chỉ mới đổ xong nền. Khu phía Đông là xây nhanh nhất, mà cũng mới lên đến 10 tầng.

Trên mạng nhiều tin đồn về công trường là " ma", tuy chính thống nhưng phổ biến.

Ví dụ như công nhân mơ thấy ác mộng, đào móng thì phát hiện hài cốt.

Thậm chí cả tin đồn học sinh c.h.ế.t đuối trong bể trộn xi măng...

Thật giả lẫn lộn, nhưng cũng vì thế mà khu dân cư ai mua, khách hàng cực kỳ ít. Dù , chủ đầu tư vẫn cố chấp tiếp tục xây dựng.

Nghĩ đến đây, Cố Lam nheo mắt hỏi Diêm Tiêu:

“Cậu tiền ?”

Diêm Tiêu lắc đầu:

“Không nhiều lắm.”

Mấy trong ký túc xá của họ đều chút tiền, nhưng quá giàu. Họ còn thể mang tiền từ thế giới cũ sang đây, mà dù mang thì cũng chắc dùng . Thỉnh thoảng bọn họ còn thêm để kiếm tiền ăn.

Cố Lam từ đầu đến giờ vẫn là… rỗng túi.

Liên lạc với nhà thì , mà gia đình cô cũng lâu gửi tiền cho cô tiêu vặt.

Lần gần nhất cô về nhà , là lúc An Yên Lặng định kéo cô xuống nước, còn họ thì vì chuyện chia tài sản mà mò đến tìm cô.

Với Cố Lam, mấy chuyện chia tài sản chỉ như nhiệm vụ phụ trong game cốt truyện mở rộng trong phim truyền hình. Cô thấy phiền nên từ chối thẳng thừng.

Sau đó, Cố Lam bắt đầu ăn ké, uống ké bạn cùng phòng.

Biết Diêm Tiêu nhiều tiền, Cố Lam cũng chuẩn tâm lý:

“Nếu tiền, thì công ở đây, tiện thể quen với công nhân… Kiếm chút tiền nữa. Đợi tiền , mời ăn lẩu!”

Diêm Tiêu vốn ít khỏi trường, cuộc sống của khác với nơi . Vì thế, đối với các công việc ở bên ngoài, nắm rõ.

Nghe Cố Lam đến chuyện công, Diêm Tiêu nhíu mày:

“Làm kiếm bao nhiêu?”

Cố Lam suy nghĩ trả lời:

“Tuỳ công trường thôi, mỗi nơi khác . Làm dài hạn thì trả lương theo tháng, công nhân thì cũng thể theo sản phẩm. Như dọn gạch thì tuỳ loại gạch lớn nhỏ. Một viên 700 đồng.”

Diêm Tiêu ngơ ngác:

“700 đồng một viên gạch?”

Cố Lam bắt đầu xoa tay chuẩn chiến:

đó! Đừng xem thường nhé. Công nhân dọn gạch giỏi thể kiếm ngang với dân văn phòng, một ngày 500 – 1000 là chuyện bình thường. Dù ở đây chắc tầm 200 – 300 một ngày thôi.”

“Làm nửa ngày cũng đủ tiền ăn sủi cảo !”

Nói Cố Lam chuẩn công trường, nhưng Diêm Tiêu kéo tay áo cô . Cô đầu:

“Sao thế?”

Diêm Tiêu cô hồi lâu, :

300 vạn. Thế đủ ? Dọn gạch mệt lắm. Cậu mỗi tối mệt , đừng mấy việc nữa.”

Cố Lam trợn tròn mắt:

“Cậu 300 vạn?!”

Diêm Tiêu nghĩ ngợi :

“Thật là hơn, nhưng hạn mức chỉ rút 300 vạn bây giờ. Thế đủ dùng ?”

Cố Lam ngờ Diêm Tiêu … giàu như .

Anh... bán thận hả?! Sao tiền nhiều thế trời?!

 

Loading...