Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 224: Trong Ký Túc Xá Toàn Là Quái Vật

Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:16:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tư Hoán Văn chăm chú đ.á.n.h giá “ 001”. Người đang mép giường, khóe miệng cong lên với nụ kỳ quái, thẳng Tư Hoán Văn khiến theo bản năng rùng , xoa xoa tay nổi da gà.

“Cái ánh mắt … quá dị .”

Cố Lam vẫn còn choáng, xoa thái dương trả lời Tư Hoán Văn một cách lơ đãng:

“Cậu là Cảnh Vân Khuê.”

Diêm Tiêu dậy, liếc Cảnh Vân Khuê một cái, giữa chân mày khẽ cau . Vốn chuyện, nhưng khi 001 đầu , cứ chằm chằm chớp mắt.

Số 001 còn giơ tay chào :

“Chào nhé, đen nhánh.”

Diêm Tiêu nước da bánh mật, so với những bạn cùng phòng da trắng như trứng gà bóc, đúng là đen thật.

điều Cố Lam để ý là— câu đó, mặt Diêm Tiêu vốn tối sẵn, giờ còn đen hơn. Khí chất bao quanh như một làn “hắc khí” dày đặc. Cô vội vàng quan tâm:

“Diêm Tiêu, nhiều hot girl dùng melatonin để da sáng đấy, còn giúp ngủ ngon. mua cho ít nhé?”

Diêm Tiêu thở gấp, lườm Cố Lam lạnh lùng: “Không cần.”

“Cố Lam, lôi thứ gì ? Đừng là một Cảnh Vân Khuê nữa đấy?”

Chưa kịp để Cố Lam trả lời, 001 chủ động bật dậy, kéo chăn lên. Nụ của khoa trương đến phát rợn, cái kiểu đó khiến khí chất vốn nho nhã, lịch thiệp của trở nên điên loạn hẳn lên.

Anh , :

“Cho phép tự giới thiệu một chút. cũng là Cảnh Vân Khuê. là phiên bản 001. Người các vẫn quen từ , là 002.”

Vân Triết đến đây thì tròn mắt, lẩm bẩm như tự với :

“Số 001, 002… giống robot nhân bản thì đúng hơn…”

Nhân bản còn loại phân cấp, phân lô sản xuất nữa chứ.

Lúc , Hoa Dận mới tỉnh, vẻ tâm trạng đang . Gương mặt điển trai lộ rõ nụ kìm nén . Màu môi đỏ mọng như sắp nhỏ máu, trông như một giấc mơ ăn uống thỏa thuê.

Cố Lam Hoa Dận, điều đầu tiên cô nghĩ đến là—cái “ăn quỷ” xong chắc?

Muốn mạnh lên thì nuốt chửng các con quỷ khác mà.

Cô thầm nghĩ, nếu hết mấy chuyện xảy mỗi tối thành tiểu thuyết thì chắc hơn trăm chương mới đủ, chỉ cần mười mấy, hai mươi chương là xong thì đúng là tác giả non tay, thể nào lột tả trọn vẹn cái khí chất cool ngầu, xinh , dịu dàng mà điên cuồng của cô .

Mỗi tối cô đều trải qua đủ chuyện điên rồ, mà đám bạn cùng phòng cũng . Ai cũng đang sống cuộc sống “ một hai” của riêng .

Ví như Hoa Dận, đêm nào cũng sinh hoạt kiểu gay cấn, kích thích khác gì phim kinh dị hành động.

Cố Lam cứ chằm chằm môi Hoa Dận mà đờ , trong đầu đang ngẫm nghĩ triết lý sống: “Nếu truyện mà gặp tác giả tới thì …”

Thấy Cố Lam đờ , Hoa Dận nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh. Mái tóc dài xõa vai như một dải lụa thượng hạng, bóng mượt như bước từ thế giới giả tưởng.

Dưới ánh nắng sớm, yên lặng cô, trong ánh mắt chút… “say mê”. Như thể Cố Lam là một món ngon khiến thèm thuồng mãi dứt.

Làn da trắng như tuyết, gương mặt mỹ như tranh vẽ. Cả như bước từ một cuốn truyện tranh.

Đẹp trai thì đúng là thật, đủ để sánh ngang với tất cả nam chính bệnh kiều trong truyện cổ phong. cái giọng của lúc chuyện... như ngậm tro nguội.

Hoa Dận sang hỏi Cố Lam:

“Em và Cảnh Vân Khuê trải qua chuyện gì thế? Chắc cũng đoán , Cảnh Vân Khuê hai nhân cách. Một thì t.ử tế giả tạo, một thì điên loạn. Em mới ‘thả’ nhân cách còn ngoài ?”

Số 001 đồng tình với cách đó. Anh phản bác:

“Phải là một nhân cách giả vờ t.ử tế, còn một thì vui vẻ, lạc quan, ấm áp mới đúng.”

“Phải , thực đây là đầu tiên gặp .”

Anh nhếch môi , định tiết lộ bí mật về Cảnh Vân Khuê — nhưng điều bất ngờ là ngoài Cố Lam , mấy chẳng ai vẻ quan tâm đến câu chuyện của .

Hay đúng hơn là: ánh mắt của tất cả đều đổ dồn Cố Lam.

Chẹp, là trọng sắc khinh bạn cả…

càng ai , càng kể.

Anh giữa phòng ký túc xá, dáng vẻ kỳ quái. Mà kiểu quái ... hợp vibe của căn phòng . Cố Lam đó, cảm thấy ngượng .

Dù gì cũng do cô đưa về, cũng nên trách nhiệm giải thích một chút.

Cô nghiêm túc với :

“Để giới thiệu chính thức nhé! Số 001 thực đúng là một nhân cách của Cảnh Vân Khuê, nhưng… đây mới là nhân cách chính!”

Nghe , 001 theo phản xạ giơ tay che mặt.

Còn Diêm Tiêu, Tư Hoán Văn và Hoa Dận thì phản ứng... y chang .

Hoa Dận đ.á.n.h giá từ xuống :

“Nhân cách chính mà nhân cách phụ lấn át? Yếu dữ ?”

Tư Hoán Văn cũng 001, cố lựa lời nhẹ nhàng:

“Có khi do yếu, mà là do nhân cách phụ quá mạnh thôi? Nói gì thì … trông đúng là kiểu ‘đáng thương’ đấy.”

Diêm Tiêu thì câu nào, nhưng ánh mắt cũng thể hiện rõ — đồng tình với hai .

Tư duy của mấy , đúng là chẳng bao giờ quanh co.

Chỉ Vân Triết là khác. Cậu :

“Nghe tội nghiệp ghê… Có từng bắt nạt nên mới sinh nhân cách phụ để bảo vệ bản ?”

Với nhóm bạn cùng phòng của Cố Lam, “nhân cách phụ” đồng nghĩa với việc nhân cách chính yếu đuối. Bọn họ chẳng ai buồn thương cảm cả.

Nghe đến đây, 001 bật .

“Ờ, đúng là Cảnh Vân Khuê mạnh. Còn chỉ là một kẻ yếu đuối tội nghiệp, nhốt trong bệnh viện bao nhiêu lâu . Lâu lắm mới ngoài…”

Hoa Dận , nghĩ thầm — còn “thảo mai” hơn cả ? Mái tóc dài buông xuống vai, lạnh lùng :

“Thế là diễn vai ‘đáng thương’ hả? dùng chung một cơ thể thì kiểu gì cũng gặp chúng chứ? Hay cái xác đó là… một bệnh viện tâm thần nên mới bước khỏi đó ?”

Hoa Dận khẩy, chẳng mấy thiện cảm với bất kỳ nhân cách nào của Cảnh Vân Khuê. Với , dù là chính phụ, thì cả hai đều âm hiểm như . Dù 001 vẻ “tươi ” thì cũng chẳng đáng tin hơn.

Số 001 vẻ dễ chịu hơn, thích tiếp xúc với sống. Nhìn những xung quanh — mũi, mắt rõ ràng, hình dáng đẽ — thấy tâm trạng khá . Tất nhiên, điều chính là ở cạnh Cố Lam.

Anh giải thích:

“Lúc Cảnh Vân Khuê đến gặp các , trong cơ thể . Vì một lý do cá nhân, nhường quyền điều khiển cho .”

“Ban ngày ở bệnh viện đóng giả , tối đến thì về bệnh viện, hai chúng phiên dùng chung một thể.”

Nói đến đây, liếc Hoa Dận, Tư Hoán Văn, Vân Triết và Diêm Tiêu, giọng đầy ẩn ý:

“Các nghĩ thử xem: Cảnh Vân Khuê lúc giả vờ đa nhân cách, giả vờ một ‘ khác’ tồn tại. bao giờ các nghĩ—ban ngày là mơ, ở bệnh viện ban ngày đó là ai?”

“Dù các cách tránh né ngoài ban ngày nữa… thì sự thật thể sẽ khiến các bất ngờ.”

Anh xong, nở một nụ kỳ dị. Đứng ánh mặt trời, trong bộ đồ bệnh nhân sọc xanh nhạt, trông bệnh tật, điên rồ.

vài bí mật. Mà bí mật thì thể trở thành bạn.”

Trong ký túc xá , nếu năng lực thì chỉ thể bỏ rơi. Cảnh Vân Khuê thể giữ vững cân bằng ở đây — thì cũng .

Số 001 :

“Mỗi trong phòng đều bí mật của riêng . Thế nên, chúng bạn chứ?”

Hoa Dận, Tư Hoán Văn, Vân Triết và Diêm Tiêu xong, ai nấy đều trầm ngâm suy nghĩ. Từng đều đang tự hỏi, liệu sự xuất hiện của 001 ý nghĩa gì.

Chỉ Cố Lam là khác.

Cô — đang đói bụng.

________________________________________

Số 001 tiết lộ một tin tức mới.

Cố Lam liếc đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, đến giờ tự học buổi sáng. Cô đói đến mức bụng lép xẹp như, lẽ là con gái duy nhất trong ký túc xá “vòng một”.

Bụng réo ùng ục, Cố Lam nhịn cắt ngang bầu khí thiện mà Số 001 đang tạo .

“Đi ăn thôi!”

Nghe đến ăn cơm, ánh mắt Số 001 sáng rực lên, nụ cũng trở nên rạng rỡ.

“Được chứ, ăn cơm thì tất nhiên là quá tuyệt ! Ha ha ha! Lâu lắm mới ăn cơm, phấn khích quá! Ở đây gì ngon ? Ha ha ha ——”

Cố Lam hiểu cảm giác đó của .

trong bệnh viện tâm thần, hiếm ai coi là “bình thường”. Ngày mỗi bữa ăn đều bác sĩ bỏ t.h.u.ố.c , giờ đây Số 001 thể ăn ngon lành, quả thật cũng đáng để sảng khoái như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-224-trong-ky-tuc-xa-toan-la-quai-vat.html.]

Cố Lam hiểu, những khác cũng hiểu, nhưng khó mà chấp nhận nổi.

Vân Triết nhẹ kéo góc áo của Cố Lam, nhỏ giọng :

“Chủ nhân, trông đáng thương quá… điên thật ?”

Cố Lam gật đầu:

“Ừ, đúng , bệnh tâm thần mà.”

Số 001 cũng thấy, bước đến bên cạnh Cố Lam, vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân. Anh thản nhiên chỉ con áo , ngẩng cao đầu đầy tự hào:

giống mấy bệnh nhân tâm thần khác . là Số 001, cùng phòng với Cố Lam ở bệnh viện.”

Nghe , trong lòng Cố Lam chút cam tâm.

Cô vốn trở thành bệnh nhân một trong bệnh viện, tiếc là… .

với Số 001:

“Này, chỉ là 27 thôi. Số 001, cho mượn bộ đồ mặc nhé, cũng 001 một , cho sướng.”

Số 001 :

“Không thành vấn đề. Mấy con chỉ là ký hiệu thôi, em thích thì cứ lấy.”

Những lời khiến mấy cùng phòng khác mà thấy rối rắm, mơ hồ chẳng hiểu gì. Tóm , nhân cách thứ nhất của Cảnh Vân Khuê rõ ràng bình thường, còn Cố Lam thì như khả năng đặc biệt, cách giao tiếp với “ bình thường”.

Tư Hoán Văn khẽ thở dài, hỏi Số 001:

“Cậu ám ảnh sạch sẽ ?”

Số 001 lắc đầu:

“Không. Người 002 mới chứng đó, còn thì .”

Diêm Tiêu hừ lạnh:

“Bệnh tâm thần nhiều loại lắm, thì chắc cũng chẳng nhẹ .”

Số 001 chỉ phản bác, ánh mắt vẫn dõi theo Cố Lam, chờ cô dẫn ăn.

Tuy Số 001 và Cảnh Vân Khuê gương mặt giống hệt , nhưng tính cách thì khác.

Cảnh Vân Khuê lúc nào cũng giữ nụ dịu dàng, nhạt nhòa và phần xa cách. Anh luôn thẳng lưng, ám ảnh sạch sẽ nặng, thích để khác gần vì sợ vi khuẩn, virus.

Còn Số 001 thì trái ngược . Anh cẩu thả, tay thường đút túi áo bệnh nhân, dáng vẻ lười nhác, chỗ để dựa thì tuyệt đối thẳng.

Nói vài câu là dựa cửa, vẻ mặt nho nhã dịu dàng nhưng nụ phô trương một cách kỳ dị, khiến thấy lạ lẫm rợn .

Nếu các bạn cùng phòng ở ký túc xá 444 thuộc dạng “biến thái kiểu dịu dàng u ám”, thì Số 001 như đem hai chữ “biến thái” to tướng mặt .

với Cố Lam, cô ấn tượng khá về Số 001. Tính cách gượng gạo, dễ gần, chuyện thoải mái.

Dĩ nhiên, đó chỉ là cảm giác của riêng cô. Với cô thì Số 001 dễ ở chung.

Tư Hoán Văn Số 001, liếc sang Cố Lam, đó tiếp tục với :

“Cậu mặc thế học thì . Dáng cũng gần giống , để cho mượn quần áo, chứ?”

Số 001 ngạc nhiên tròn mắt, cảm xúc hiện rõ mặt, hề giấu giếm:

“Ở chỗ … còn như ? Ừm… cảm ơn, đúng ?”

Nói nhưng ánh mắt hướng về phía Cố Lam, rõ ràng là hỏi ý cô.

Sống trong bệnh viện lâu ngày, gần như quên mất cách giao tiếp bình thường. Trước giờ quần áo đều giành giật mới , nay tự nguyện cho mượn, chuyện với thật quá mới mẻ.

Cố Lam mỉm , gật đầu xác nhận:

“Bây giờ khác , thời thế đổi . Chỉ ‘cảm ơn’ thì đủ .”

Số 001 nhíu mày:

“Vậy thế nào?”

Cố Lam nghiêm túc giả giọng điệu nũng nịu:

“Cậu : ‘Cảm ơn trai dễ thương, , bốn mùa đều ấm áp ~’”

Cô còn cố tình nhấn nhá giọng điệu.

Số 001 chớp mắt mấy cái, xoay sang Tư Hoán Văn, cũng bắt chước y hệt giọng của Cố Lam, nghiêm túc :

“Anh trai dễ thương ~”

Sắc mặt Tư Hoán Văn lập tức cứng đờ, lùi ngay :

“Cậu đừng nữa!”

Số 001 lời Cố Lam, chớp chớp mắt còn bước gần:

vẫn xong, tìm hiểu thêm cuộc sống bên ngoài bệnh viện.”

Tư Hoán Văn lập tức giơ tay chặn:

“Cậu đừng gần !”

lúc đó, một bộ quần áo ném thẳng về phía Số 001. Anh nhanh nhẹn bắt , là một chiếc áo thun đen sạch sẽ.

Diêm Tiêu khoanh tay, lạnh lùng :

“Đừng phí thời gian nữa, mặc ngoài.”

Số 001 ôm bộ quần áo, nụ mặt rạng rỡ đến mức khóe môi như chạm tới mặt trời:

“Cảm ơn trai dễ thương ~ , bốn mùa thật ấm áp ~”

Sắc mặt Diêm Tiêu lập tức tối sầm .

Cố Lam thầm nghĩ, chắc mua melatonin cho Diêm Tiêu uống bớt tức giận.

Sau khi Số 001 đồ xong, cả nhóm ký túc xá hiếm khi chỉnh tề cùng ăn. Vân Triết lặng lẽ sát bên Cố Lam, hết liếc sang Số 001, trong lòng dấy lên cảm giác sắp bỏ rơi.

Cái tên Số 001 , vẻ chẳng hiểu chuyện gì cả…

Anh cũng dựa dẫm “chủ nhân” nhiều như

Chủ nhân chẳng còn cần giúp gì nữa.

Mình thật vô dụng…

Mỗi khi Vân Triết rơi tâm trạng như , giọng kỳ dị, điên cuồng vang lên trong đầu, như ma quỷ thì thầm:

, chủ nhân của cần nữa. Cái gọi là Số 001 vốn nên tồn tại. Cậu g.i.ế.c …”

khi Vân Triết nghĩ tiếp, Cố Lam liếc quanh, thấy ai chú ý thì ghé sát tai , thì thầm:

“Vân Triết , Triết Triết, Triết ! Cậu rảnh giúp một việc ?”

Đôi mắt Vân Triết lập tức sáng bừng.

Được giúp đỡ chủ nhân – đó chính là điều ao ước nhất!

Cậu gật đầu lia lịa:

“Có! Chủ nhân, sẵn sàng! lúc nào cũng thời gian để giúp .”

Cố Lam bộ dáng ngây thơ đáng yêu , chút áy náy. rốt cuộc, phần “ác ma nhỏ” trong lòng cô thắng thế. Cô khẽ:

“Số 001 thể là từ thời đại , hiểu rõ quy tắc bây giờ. Cậu giúp dạy dỗ chút nhé…”

Đôi mắt Vân Triết sáng rực như bóng đèn nhỏ:

“Được! sẽ truyền hết bộ kiến thức của cho .”

Nếu để Vân Triết “truyền hết” như thế, thì lẽ Số 001 học cả đời, kiếp , thậm chí ma cũng học xong.

Cố Lam nhẹ nhàng vỗ vai , thì thầm:

“Không cần nhiều như , chỉ cần dạy giúp bài tập cho . Cậu cũng đó, lười , mà là ngày nào cũng bận tối mắt. Bài tập thì cứ mãi xong…”

Nói xong, cô chớp chớp mắt với :

“Cậu hiểu mà, đúng ?”

Ngoan nào, hiểu mà.

Vân Triết chẳng hiểu, chỉ ngây ngốc cô, đôi mắt trong veo, ánh lên nỗi buồn bã như một chú cún con sắp bỏ rơi.

“Chủ nhân, một là đủ thể lo hết cho . Chủ nhân, chẳng lẽ cần nữa ?”

 

Loading...