Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 223: Thật Không Nỡ Rời Xa Cậu, Cô Bé Ngốc
Cập nhật lúc: 2025-11-19 16:16:20
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8Ci093BO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chủ Thần biến mất .
Nó từng quản lý vô giấc mơ, vô cùng bận rộn...
Không chạy trốn, chắc chắn .
An Yên Lặng co quắp mặt đất, cơn đau dữ dội đến mức khiến cả cô run rẩy. Không còn sức mà chỉ gào thét trong đầu, cô gào lên thành tiếng luôn.
“Cái loại Chủ Thần c.h.ế.t tiệt gì thế ! Mẹ kiếp hệ thống! Mấy đều là đồ khốn!! Đồ khốn kiếp!”
Dù trong lòng rõ Chủ Thần cứu , cô vẫn cố chịu đau mà liếc mắt đưa tình với Cảnh Vân Khuê, giọng run run :
“Cảnh Vân Khuê, là … thật đấy, nhiều thứ. Trong một cái hệ thống, nó rõ chuyện của Cố Lam. cũng nhiều điều mấy từng !”
“ thể chia sẻ hết với các , chỉ cần thả ! Cho trở về thế giới thật, trở cuộc sống bình thường!”
Đối diện lời cầu xin của An Yên Lặng, Cảnh Vân Khuê im lặng. Anh chỉ lặng lẽ cô , còn cô vẫn cố gắng chịu đau, tiếp:
“ xinh… thật sự xinh … đàn ông ai cũng thích … họ vì mà đ.á.n.h giành giật… nếu giúp , chỉ cần đồng ý giúp … thì sẽ là của ...”
Số 001 phá lên:
“Nhanh lên nào, Cảnh Vân Khuê, cô sẵn sàng của đấy! Cố Lam, chắc em cũng thấy nhỉ? khóa họ , nuốt luôn chìa khóa luôn! Chúc hai hạnh phúc nhé ——”
Ngay lập tức, vô bản của 001 trong hành lang đồng loạt vỗ tay.
Từng tiếng vỗ tay vang lên như ác mộng của lũ quỷ.
“Chúc mừng An Yên Lặng và Cảnh Vân Khuê kết tóc se duyên!”
“Chúc mừng hai khóa chặt với !”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Cảnh Vân Khuê bật lạnh. là chẳng để ý đến 001 nữa — cái tên đúng là loạn hết cả lên.
Anh gì. Sau lưng , vô con quỷ với đôi mắt đỏ rực đang chằm chằm An Yên Lặng, như thể đang cân nhắc nên c.ắ.n từ .
Chỉ liếc qua những con mắt đó, An Yên Lặng suýt nữa ngất lịm.
Môi cô run lên —
“Aaaaa ——! Cảnh Vân Khuê, em yêu ! Em yêu thật mà!!”
Gương mặt Cảnh Vân Khuê gần như tái mét.
Cố Lam ngờ ở thời điểm như thế xem một “màn kịch” hoành tráng đến . Nghe mấy lời đó mà cô nhíu mày, trông rõ là vui.
Cảnh Vân Khuê nét mặt Cố Lam, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Xem … cô cũng khá để tâm đến nhỉ?
Cố Lam liếc một cái:
“Gì thế? Cậu định bảo miệng thì thích, nhưng cơ thể thì thành thật đấy chứ? chỉ thấy cảnh sốc thôi, đáng lẽ nên mang theo ít đậu phộng để nhấm còn vui hơn.”
“Nè 001, đậu phộng ?”
Số 001 sặc sụa, cúi gập cả lưng, vẻ phấn khích chọc Cảnh Vân Khuê:
“Ha ha ha, Khuê đáng thương ghê. Không đậu phộng, nhưng thể cho mấy bản vỗ tay nhiệt liệt giúp nha!”
Cảnh Vân Khuê hít một thật sâu, nở nụ "nghiệp vụ".
“Các đang nghĩ gì ? Trời sắp sáng . Cố Lam, còn gì thì nhanh lên, xong dắt cái đầu óc bình thường 001 luôn!”
Câu đó cho thấy rõ ràng — định ký túc xá nữa.
Cố Lam bất ngờ, cô đoán kết cục từ . Cô vẫn còn nhiều điều hỏi. Ví dụ như:
Làm thế nào để rời khỏi giấc mơ ?
Vì Cảnh Vân Khuê vẻ chủ việc ?
Mối quan hệ giữa và 001 là gì?
Số 001 trốn thoát khỏi thế giới của quỷ kiểu gì?
Thân phận thật sự của Cảnh Vân Khuê là gì? Anh con quỷ đầu tiên ?
Sau khi cô rời , nơi xảy chuyện gì?
Còn cả đống câu hỏi nữa… Mà thời gian thì quá ít.
Cố Lam nghĩ đến việc nếu sống 100 tuổi, thì tổng cộng cũng chỉ :
365 ngày/năm * 100 năm = 36.500 ngày
36.500 ngày * 24 giờ = 876.000 giờ
876.000 giờ * 3.600 giây = 3.153.600.000 giây
Cả cuộc đời chỉ hơn 3 tỷ giây, thì dài, chứ thực tế ngắn. Một đêm, từ khi ngủ đến lúc tỉnh, cũng chỉ 8 tiếng.
Cuộc sống ngắn, giấc mơ còn ngắn hơn. Nên cô về.
Cố Lam nhanh chóng đưa quyết định. Cô bước gần Cảnh Vân Khuê, dùng bàn tay đang đeo lớp da vỗ nhẹ lên vai .
Cảnh Vân Khuê nhíu mày:
“ thích chạm , tránh xa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-223-that-khong-no-roi-xa-cau-co-be-ngoc.html.]
Cố Lam chỉ . Cô tháo phần da đầu đang che mặt xuống, để lộ khuôn mặt…
Một khuôn mặt lột da, còn môi, chỉ còn răng và lợi lộ khiến khác giật .
Dáng vẻ kinh dị, nhưng với Cố Lam, đó là một cô gái từng thiện lương, dù hủy dung vẫn kiên cường sống sót. Dù xí, nhưng trong mắt cô, vẫn .
Cảnh Vân Khuê thấy thật điên rồ — bởi vẫn thấy Cố Lam . Chỉ cần linh hồn cô còn ở đó, dù là hình hài nào, vẫn thấy .
Anh dám thẳng cô, cúi đầu né tránh. Anh sợ bản d.a.o động, sợ sẽ rời khỏi nơi cùng cô.
cả hai đều hiểu rõ —
Nơi hỗn loạn cần ở . Và Cảnh Vân Khuê là thích hợp nhất để chỉnh đốn nó.
Cố Lam nhẹ nhàng vỗ vai , giọng nghiêm túc:
“Cảnh Vân Khuê , thời gian còn nhiều, dài dòng nữa.”
“Trời sáng là . Nơi giao cho . Tuy lúc nào cũng xu hướng hắc hóa, tuy , nhưng cũng chẳng .”
“Nếu trở thành thần, cũng . Nơi , chính là Thần mới . Hy vọng , ngoài cửa sổ thể thấy ánh nắng mặt trời.”
Ánh sáng che phủ bởi ý chí của thế giới bên ngoài. Nếu nơi thấy mặt trời, chứng tỏ nó thật sự đổi.
Cảnh Vân Khuê hít sâu, thấp giọng:
“ sẽ cách riêng. Có thể đến đây… nơi biến thành một kiểu địa ngục Tu La khác.”
Cố Lam lo lắng. Dù ở chung với quá lâu, nhưng cô hiểu cũng như các bạn cùng phòng hiểu cô.
Cô lặng lẽ:
“ hiểu hết chuyện. nếu nhớ bọn , thì cứ về ký túc xá xem thử. Nơi giao cho , nơi đó lo.”
“Nơi ánh sáng mặt trời chiếu đến, . Vẫn luôn là chỗ cho trú ngụ.”
Dù trông đáng sợ, dù giọng khàn khàn, nhưng lời của Cố Lam luôn sức nặng.
Cô là .
Bầu trời sắp sáng. Cô cũng rời lúc bình minh. cô rõ — thế giới từng ban ngày.
Khi cô chuẩn rời , một con quỷ giữ gương lên tiếng rụt rè:
“Ờ… chen lời một chút… Gương quỷ tìm , 027 khi nào thì định đổi thể mới?”
Nghe , Cảnh Vân Khuê sang Cố Lam:
“Cậu về ngay .”
Chỉ còn 30 giây.
An Yên Lặng giãy giụa trong tuyệt vọng, ai cô nữa, bên cạnh cô chỉ còn lũ quỷ đang khúc khích, lạnh lùng cô như mồi ngon.
Cảnh Vân Khuê chuẩn xong hình phạt cho cô , nhưng lúc , thời gian như tan biến, như thể đến cuối cuộc đời.
Anh thấy gương mặt thật của Cố Lam, nhưng…
Anh từng thấy mặt thật của cô. Chưa một .
Giọng Cảnh Vân Khuê run rẩy, hiếm khi dịu dàng nhưng gấp gáp:
“Cố Lam! Nhanh lên! Mau về cơ thể !”
Thế nhưng, Cố Lam chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai , thẳng mắt bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Cô mỉm :
“Không . Nếu nhập , cơ thể sẽ biến mất theo .”
Cảnh Vân Khuê hoảng hốt giữ chặt lấy cơ thể cô. Anh kinh hãi…
Cô định về — vì ?
Cố Lam mỉm , vỗ vai như một bạn:
“Ngốc … nỡ bỏ .”
“Để cái xác của ở đây bầu bạn với . Thịt tươi để lâu dễ hỏng lắm, nếu cần thì ngâm formalin giữ lạnh cho t.ử tế—”
Chưa kịp hết câu, mắt Cố Lam bỗng trợn to!
Cô ký túc xá!
Vân Triết vẫn như thường lệ bên mép giường. Nhìn thấy Cố Lam tỉnh , đôi mắt sáng rực. Dù giọng máy móc biểu đạt cảm xúc, nhưng gương mặt lên tất cả.
“Chủ nhân, tỉnh . Có đói ? Vân Triết nhớ lắm.”
Cố Lam định trả lời, thì từ giường bên , tiếng lớn vang lên:
“HA HA HA HA! Trời sáng hả?! Ha ha ha! Thú vị thật! Quá thú vị luôn!”
Tư Hoán Văn dậy, xoa thái dương đang đau, sang Cảnh Vân Khuê – lúc đang như điên dại – sững .
Sau đó, ánh mắt như thấy quỷ.
“Cảnh Vân Khuê?! Sao trông như ?”
“Cố Lam, giấc mơ của Cảnh Vân Khuê, khiến phát điên luôn hả?”
“Không tệ tệ, lắm!”