Hôm nay Cố Lam cực kỳ mê học. Cô như đang bơi trong biển tri thức, uống từng giọt kiến thức như  tắm mưa rào.
Diêm Tiêu gọi cô  ăn, Cố Lam  thèm để ý.
Tư Hoán Văn bảo cô  đường nhớ   mặt, cô vẫn lơ.
Vân Triết bảo cô ngủ thêm chút, cô thẳng thừng từ chối.
Hoa Dận bảo “mổ não” cô  xem, Cảnh Vân Khuê khuyên nên học chậm , nhưng Cố Lam coi như gió thoảng bên tai.
Trên đời , chỉ  một kiểu đầu tư  bao giờ lỗ, đó là học tập.
Cố Lam chỉ   với các bạn cùng phòng: “Gái  thì ngắm , giá thì trả , nhưng nếu  thích học thì xin , chúng    bạn . Vì  yêu  sách.”
Cố Lam mê học, và học khiến cô vui.
Trước kỳ thi, cô cầm sách  rời tay, thái độ nghiêm túc đến mức khiến  khác  cảm động. Cả phòng chẳng ai “xử lý” nổi cô, cuối cùng Tư Hoán Văn  hỏi Vân Triết:
“Cố Lam   sốc gì trong mơ của  ?”
Vân Triết  đây suýt đ.á.n.h  với Tư Hoán Văn, nhưng trong phòng ký túc, trừ Vân Triết  thì   ghét  nhanh,  lành cũng nhanh, thành thói quen .
Vân Triết đáp:
“Không,   chẳng  sốc gì hết.”
Tư Hoán Văn hiểu : Cố Lam thật sự yêu học, còn   “tổn thương” trong mơ chính là Vân Triết. Cũng  tội.
Đến khi  thi, Cố Lam mới miễn cưỡng buông tập tài liệu xuống.
Thi buổi sáng xong, đến buổi chiều, cô  lao  ôn tập như cũ. Nhìn cảnh đó, Cảnh Vân Khuê  nhịn :
“Cố Lam,   sợ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử ? Hay định thi xong là c.h.ế.t luôn?”
Cố Lam vẫn lơ .
Hoa Dận cũng cạn lời, chống cằm  cô. Giờ nghỉ trưa,   cô suốt một tiếng đồng hồ, thấy cô cứ cắm cúi học  tiếng Anh.
Ừm… công nhận khi Cố Lam nỗ lực, cô cũng  đáng yêu.
Cố Lam chẳng để tâm. Cô  nếu ngừng học là sẽ ngủ gục ngay, và một khi  ngủ thì chắc chắn ngủ say  dậy nổi. Nếu thi mà ngủ quên thì mất mặt lắm.
Cô là Cố Lam,   thể lái phi thuyền và đ.á.n.h quái thú,   chịu thua ở đây?
Nghĩ , cô lấy tinh dầu bôi  thái dương  tiếp tục dán mắt  bài luận tiếng Anh. Cô liều mạng lắm, định thi xong sẽ ngủ một mạch đến tối   giấc mơ.
  ngờ… cô  ngủ ngay trong phòng thi.
Và ngủ say khủng khiếp, thầy gọi  dậy, lay cũng  tỉnh, thậm chí chuông báo hết giờ thi vang lên cũng chẳng lay chuyển .
Cô mệt rã rời…
Cố Lam ngủ một giấc, tỉnh  thì trời  sẩm tối. Cô dụi mắt, vươn vai:
“Ha… sống  … À , vẫn  hồi sức hẳn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-180-xuc-dong-la-gap-ma-quy.html.]
Cô còn  ngủ thêm chút nữa. Theo thói quen, cô đưa tay gãi bên cạnh:
'Gối  … Eo  đau quá…"
Cô lẩm bẩm trong cơn mơ màng, thì bất chợt  một giọng quen mà lạ vang lên ngay bên cạnh:
“Cố Lam,  tỉnh  ?    chuyện với .”
Cố Lam cố gắng mở mắt .
Cô phát hiện  vẫn đang ở trong phòng học, trời  tối hẳn, đèn  bật, nên  gian  tối. Trên  cô  đắp một chiếc áo khoác. Sờ thử, cô nhận  đó là áo của Diêm Tiêu, chứng tỏ   đến đây.
Cô đang định đoán Diêm Tiêu đến khi nào thì thấy     xa  dậy, hai tay đan  , tiến về phía cô. Cô dụi mắt, ngạc nhiên:
“Tiêu Huy? Cậu  gì ở đây, định “lén xử”  ?”
Thực lòng mà , giờ Cố Lam chẳng coi Tiêu Huy  gì. Sức chiến đấu của  yếu đến mức đặt cạnh mấy nam chính lớn nhỏ khác thì buồn  lắm. Lúc mới tới đây, cô   thể hạ gục  dễ dàng, bây giờ thậm chí còn nghi ngờ   thực sự là nam chính  .
Tiêu Huy tiến  gần, Cố Lam ngáp một cái,  chiếc áo khoác của Diêm Tiêu trượt xuống đất. Cô nghiêng  nhặt lên, đập mạnh  quần  để phủi bụi.
Tiêu Huy  bước sát thì suýt hít  nguyên mùi bụi đó.
Điều khiến Cố Lam bất ngờ là hôm nay Tiêu Huy  bộc phát cơn tức vô dụng như  khi. Thay  đó,   cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Mô tả  nhỉ… Giống như   phát hiện   bệnh tâm thần và  cô chữa cho. Nói ngắn gọn, ánh mắt đó chính là kiểu bệnh nhân  bác sĩ tâm lý.
Cố Lam từng gặp ánh mắt  trong giấc mơ của Cảnh Vân Khuê, khi đối mặt với   mối liên hệ sâu xa với .
Cô nhướn mày:
“Cậu bệnh ?”
Tiêu Huy gật đầu. Môi  mấp máy như   gì đó nhưng  thôi,  lén  quanh một vòng. Sau đó,  bước tới kéo rèm cửa sổ che kín.
Hành động  khiến Cố Lam nghi ngờ:    định âm thầm chơi trò “tấn công bất ngờ” để tạo  chuyện lùm xùm gì .  nghĩ kỹ thì cũng  hợp lý. Cô đang giả nam, dù gần đây  tin đồn cô là nữ và đang ở cùng nhóm 444 ký túc xá để tranh giành Cảnh Vân Khuê và mấy  , gọi cô là kẻ biến thái.
Chỉ là… mấy tin  chẳng ai tin.
Nam sinh  dám bén mảng tới ký túc xá 444 vì sợ mất hồn, thì nữ sinh nào dám ? Nơi đó đúng kiểu “ổ quỷ” . Hơn nữa, ở đây ai cũng , so với trai  thì giữ mạng vẫn quan trọng hơn. Sự đáng sợ của ký túc xá 444 đủ để che lấp  nhan sắc, khiến  bản địa chẳng ai nghĩ đến chuyện so sánh  .
Với tính cách và vẻ ngoài của Cố Lam,   cô là nữ thì cũng chẳng ai tin.
Nghĩ tới đó, cô chợt thấy khả năng tung tin đồn  là  từ nơi khác tới, thậm chí  thể là kẻ mang hệ thống.
Dù , nếu thực sự thông minh đến mức phát hiện cô là nữ, thì cũng chẳng cần  mấy trò hù dọa giữa đêm để chạy từ ký túc xá nam sang đây.
Trong lúc Cố Lam đang suy đoán đủ thứ, Tiêu Huy  kiểm tra xong khắp phòng học, thậm chí còn che luôn cả camera. Cuối cùng,  kéo ghế  ngay  mặt cô với vẻ thần bí.
Chỉ mới một ngày  gặp, mà Tiêu Huy trông tiều tụy hẳn. Hắn như  rút cạn sức lực, ánh mắt mất  vẻ sáng ngời.
Với Cố Lam, chuyện  quá bình thường, nam chính kiểu Mary Sue   “dày vò” lắm, đến kim cương cũng mòn,  gì con .
Cô ôm chặt áo khoác của Diêm Tiêu, ngáp dài:
“Có gì thì  thẳng. Mà  khuyên  đừng  chuyện dại dột. Xúc động  gặp  là ma quỷ thì   chắc, nhưng với  thì…   thể chính là con quỷ đó đấy.”