Việc cướp đoạt linh căn   chuyện nhỏ, một khi   chuyện , đồng nghĩa với việc kết thù sâu nặng, chỉ  kết cục một mất một còn.
Theo lẽ thường, Tô Chí Viễn năm xưa  moi mất linh căn,   trở thành phế nhân, đáng lẽ   g.i.ế.c chết.
 trớ trêu , vị đích   của ông    lấy mạng ông.
Có lẽ do cảm thấy áy náy,  đó  lấy cái c.h.ế.t để ép   tha mạng cho Tô Chí Viễn.
Nhờ , Tô Chí Viễn mới sống sót.
Chỉ là vị đích mẫu  sợ Tô Chí Viễn ôm hận, đem chuyện  mấy    tuyên truyền  ngoài, thậm chí tìm cơ hội trả thù, nên  phong ấn ký ức của ông, đày đến vùng đại lục cấp thấp , mặc cho Tô Chí Viễn sống c.h.ế.t tự lo.
Tô Chí Viễn kể đến cuối, cũng  khỏi cảm thán.
Ông nhớ  đoạn ký ức đau đớn khi  moi linh căn, nên lúc nãy mới mất kiểm soát như .
Mộng Vân Thường
  khi  Quân Vô Cực trấn an, ông nhớ  nhiều hơn,  còn chìm đắm trong nỗi đau và hận thù quá khứ, ngược  còn thêm phần cảm khái và phức tạp.
Đối với vị đích mẫu suýt hủy hoại cuộc đời , ông đương nhiên  thể tha thứ, trong lòng chỉ còn hận thù.
 ông cũng  thừa nhận, vị đích   thực sự đối xử  với .
Giờ đây khi nhớ   bộ ký ức quá khứ, ông rõ ràng nhớ , khi còn  nhỏ, do mẫu   phận thấp kém, cuộc sống trong nhà vô cùng khổ sở.
Rõ là thiếu gia, nhưng sống còn  bằng gia nhân trong phủ, thậm chí ngay cả hầu nữ tiểu ti theo hầu cũng  coi ông  gì.
Nhũ mẫu thường xuyên bớt xén ăn mặc của ông, bỏ túi riêng.
Trước khi gặp vị đích  , ông thường xuyên  đói, vì luôn  đủ no nên gầy như con khỉ.
Tuy nhiên,  một  tình cờ gặp vị đích  đó, những ngày tháng khổ cực của ông  chấm dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-961-tao-hoa-treu-nguoi.html.]
Lúc đó ông còn  nhỏ, vị đích   thực sự quan tâm đến ông.
Ngay cả bây giờ nhớ , với con mắt từng trải của , ông cũng  thể tìm  khuyết điểm nào từ vị đích  đó.
Anh  thực sự là một   ,  lẽ do là  thừa kế nên  quan tâm đến các em.
Khi ông kiểm tra  Thất phẩm Thủy linh căn, vị đích  đó cũng thực lòng vui mừng cho ông.
 ai ngờ, tạo hóa trêu , thế sự vô thường.
Ông sở hữu thiên phú xuất chúng, nhưng xuất   quá thấp kém.
Vì  lúc đó,  chỉ đích mẫu  moi linh căn của ông cho đích , mà ngay cả phụ , tổ phụ và nhiều trưởng bối trong tộc cũng đồng ý.
Theo họ, so với một kẻ xuất  hèn mọn như ông, đích  của ông xứng đáng kế thừa gia tộc hơn, đưa gia tộc phát triển hưng thịnh.
Tô Chí Viễn tâm tình phức tạp, ông  thể căm hận vị đích  đó, nếu     lấy cái c.h.ế.t ép buộc, giờ ông  thành cát bụi.
 ông cũng  thể coi như  từng  chuyện gì, tiếp tục   .
Ông  xong liền trầm mặc, nhưng ba  em Tô Uyển  phẫn nộ.
Họ là con cái của Tô Chí Viễn, giờ     từng tàn nhẫn với cha  như ,    thể tha thứ?
Tô Thống tức giận đập nát tay ghế: "Thật là quá đáng! Cha,  phụ nữ đó tên gì? Con sẽ g.i.ế.c bà !"
Tô Luân dù   gì, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi,  che giấu sát ý trong lòng.
Tô Uyển nhíu mày, lo lắng  Tô Chí Viễn, nhưng   gì.
Cô cảm thấy, Tô Chí Viễn  chắc   họ g.i.ế.c vị phu nhân độc ác .