Tạ Lưu Cảnh   lấy đồ ăn dự trữ .
Những thứ đó  chuẩn  cho Quân Vô Cực,   cho ai khác.
Chỉ vì Triệu Linh Tuyên là  ,  suy yếu đến mức ,  mới miễn cưỡng lấy chùm nho  .
Hắn suy nghĩ một chút  : "Ta sẽ đưa    ngoài , bên ngoài   nhiều đồ ăn."
Triệu Linh Tuyên   gật đầu,   thêm gì.
Triệu Thanh Nhã  bên ánh mắt thèm thuồng  chùm nho trong tay bà, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh băng của Tạ Lưu Cảnh liền run lẩy bẩy, vội từ chối: "Cô cô cứ dùng , cháu  cần ."
Tạ Lưu Cảnh lạnh lùng giải thích: "Mẹ suy nhược quá, cần bổ sung nguyên khí ."
Nói xong,  âm thầm nghiến răng.
Tài tu luyện của Triệu Linh Tuyên vốn  , bằng  năm đó   thể kết hôn với phụ  .
Lẽ  với tu vi của bà, dù trong bí cảnh khắc nghiệt cũng  đến nỗi suy kiệt thế !
Hắn  , linh nguyên trong cơ thể bà gần như cạn kiệt, kinh mạch và linh căn đều  dấu hiệu héo úa.
Trong khi Triệu Thanh Nhã rõ ràng sinh  trong bí cảnh, tu vi yếu kém nhưng  khỏe mạnh hơn nhiều.
Điều   bình thường.
Mộng Vân Thường
Lý , những đứa trẻ yếu ớt mới là  c.h.ế.t đói đầu tiên.
Trừ phi... Triệu Linh Tuyên  nhường phần ăn của , nhiều năm qua còn  ngừng tiêu hao linh nguyên.
Nghĩ đến khả năng , Tạ Lưu Cảnh giận đến run .
 giờ   lúc truy cứu,   đưa   ngoài gặp Quân Vô Cực càng sớm càng .
Triệu Linh Tuyên nắm tay : "Cảnh nhi, con  đan dược ? Mau  gặp ngoại tổ, tình hình   nguy kịch."
"Ngoại tổ?" Ông còn sống?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-886-tuong-mao-dau-can-den-tan.html.]
Tạ Lưu Cảnh  kinh ngạc.
Triệu Thanh Nhã vội : "Để cháu dẫn đường!"
Tạ Lưu Cảnh bế Triệu Linh Tuyên đến chỗ Triệu Sóc.
Ông  trong túp lều khác, tình trạng còn thảm hơn -  thể khô héo như  hút cạn sinh lực, tựa xác ướp bọc da,  thở mong manh tựa ngọn đèn sắp tắt.
Tạ Lưu Cảnh trầm giọng: "Phải đưa ông  ngoài ngay."
Triệu Linh Tuyên ngơ ngác: "Trị liệu? Con mang theo danh y ?"
Tình trạng , thầy thuốc tầm thường  thể cứu nổi.
"Ra ngoài sẽ rõ."
Lúc , nhóm   đó cũng   về.
Nghe tin Tạ Lưu Cảnh  đưa Triệu Sóc và Triệu Linh Tuyên  chữa trị, một trung niên nam tử lập tức bế ông lên.
Cuối cùng, họ cũng rời khỏi bí cảnh một cách thuận lợi.
Ra đến ngoài,    kìm  nước mắt.
Bao năm mắc kẹt, cuối cùng cũng  trông thấy bầu trời!
Ai ngờ một quyết định năm xưa  khiến họ  giam cầm lâu đến thế!
Khi  địch nhân quá mạnh, họ chỉ nghĩ tạm lánh  bí cảnh, đợi    sẽ .
Nào ngờ bí cảnh  suy yếu,  khi cưỡng ép mở  liền xảy  vấn đề.
Nhốt chặt họ bên trong, vĩnh viễn  thể thoát .
Linh khí ngày càng ít , cuộc sống càng thêm khốn khổ.
Bây giờ, họ cuối cùng cũng tự do.