Tô Uyển kinh hãi  Quân Vô Cực.
Chính xác hơn, là   vết bầm  cánh tay của Quân Vô Cực.
Vết bầm đó  rõ ràng, hình dáng giống hệt dấu bàn tay.
Nghĩa là, cánh tay của Quân Vô Cực   ai đó nắm chặt, và  nắm  bàn tay khá lớn,  lẽ là một  đàn ông lực lưỡng.
Tô Uyển gần như ngay lập tức nghĩ đến A Trung.
A Trung   là  cũ trong phủ, mà là  hầu mà Kỷ Nhân Kiệt mang về  , nên Tô Uyển nghi ngờ .
Thực , từ khi Kỷ Nhân Kiệt đột nhiên trở về, cô  cảm thấy  gì đó  .
Kỷ Nhân Kiệt  học xa,  nhiều năm  về nhà, chỉ thỉnh thoảng gửi thư về,  rằng tài chính khó khăn, bảo cô gửi tiền qua.
Kỷ Nhân Kiệt  ngoại hình tuấn tú,   thiên phú linh sư,  thể  là tương lai vô cùng rộng mở.
Khi mới kết hôn, cô từng mơ mộng, tưởng rằng   sẽ là chồng như ý của .
Nào ngờ, ngày thứ hai  đám cưới, Kỷ Nhân Kiệt   học viện  việc, mang theo tiền vàng vội vã rời khỏi nhà.
Từ đó,   bao giờ trở .
Tô Uyển đợi chờ suốt bảy năm, từng chút một  tiêu tan  hy vọng và mơ ước, chỉ còn  sự lạnh lùng và tuyệt vọng.
Đối với cô, Kỷ Nhân Kiệt   còn là  yêu thương  thiết nhất, mà chỉ là  chồng  danh nghĩa mà thôi.
Nếu   , cô   ngay lập tức nghi ngờ Kỷ Nhân Kiệt và A Trung!
Quân Vô Cực còn nhỏ, da dẻ trắng nõn, vết bầm  cánh tay càng trở nên nổi bật.
Tô Uyển nhắm mắt,  mở , trong mắt chỉ còn  sự lạnh lùng và quyết tâm: “Vô Cực, con  cho  , ai   điều ? Ai  đẩy con rơi xuống ao sen đóng băng?”
Quân Vô Cực  chờ đợi Tô Uyển hỏi, thấy cô  phát hiện, liền  giấu giếm nữa.
“Mẹ, là A Trung nắm lấy tay con, ném con xuống ao sen hẻo lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-5-vet-bam-tren-canh-tay.html.]
Hắn đáng sợ lắm,  đó  con chìm xuống  mới bỏ .”
Quân Vô Cực  nhỏ, giọng như đang .
Cô bé  cố tình diễn kịch, dù  nhớ  ký ức tiền kiếp, nhưng  đó cô vẫn là một đứa trẻ bình thường,  Tô Uyển nuôi dưỡng chu đáo, bản năng gần gũi với cô.
Tô Uyển  hỏi, trong lòng cô bé lập tức trào dâng sự oán hận và sợ hãi, suýt nữa  .
Tô Uyển  xong, như  thấy cảnh Quân Vô Cực vật lộn trong làn nước lạnh giá, mắt đỏ hoe.
“Mẹ sẽ g.i.ế.c tên khốn nạn đó!”
Quân Vô Cực vội kéo tay áo cô: “Mẹ, là  khác bảo   !”
Cô bé thực sự   gọi Kỷ Nhân Kiệt là “cha”, nên đổi cách xưng hô.
Tô Uyển lập tức cứng đờ, như rơi  hố băng,   lạnh cóng.
Cô   hỏi Quân Vô Cực: “Là mệnh lệnh của Kỷ Nhân Kiệt?”
Quân Vô Cực gật đầu,  nhỏ: “Con  thấy  ,   về  giải quyết chuyện hôn nhân với , tìm cách để  tự nguyện  .
Mẹ, tự nguyện   là gì? Tại     ?
Khi  phát hiện con, còn  con  thấy những điều  nên , bảo con  chết.
Mẹ, con   chết. Mẹ  thể  giúp con, đừng để  g.i.ế.c con  ?”
Quân Vô Cực còn nhỏ, giọng  ngọt ngào.
Cô bé mở to đôi mắt đen láy,  thẳng  Tô Uyển, vì mắt to và đen nên trông vô cùng ngây thơ, đáng thương và bất lực.
Cô bé  chuyện như một đứa trẻ ngây thơ.
 càng như , những lời cô bé   càng khiến   đau lòng.
Mộng Vân Thường
Tô Uyển  xong, mắt đỏ hoe,  đầu tiên cảm thấy sự căm hận mãnh liệt dành cho Kỷ Nhân Kiệt.