Nữ Đế Xuyên Không: Ta Vả Mặt Toàn Bộ Tam Giới - Chương 384: Muốn nàng lấy đức báo oán?

Cập nhật lúc: 2025-03-29 00:27:27
Lượt xem: 1

Kẻ tố cáo kinh hãi nhìn Quân Vô Cực: "Ngươi..."

Quân Vô Cực lập tức nói: "Xin lỗi, ta không ngờ ngươi yếu đến vậy, vô ý làm ngươi bị thương."

Kẻ kia âm thầm nuốt ngược dòng m.á.u trào lên cổ họng, gượng cười: "Không sao! Không sao! Đều là tiểu nhân có mắt không tròng, không phải lỗi của đại nhân!"

Quân Vô Cực khẽ nhướng mày, ánh mắt quét qua, thấy mọi người xung quanh đều tỏ ra đương nhiên, ngay cả hai vệ binh cũng không trách mắng nàng, lập tức hiểu được địa vị của Linh Sư.

Không, không chỉ Linh Sư.

Tu vi càng cao, địa vị càng lớn.

"Linh Sư" như nàng có thể nghiền nát Linh Sĩ, nhưng trước mặt Đại Linh Sư, địa vị của Linh Sư cũng chẳng khác gì Linh Sĩ lúc này.

Hai vệ binh chắp tay với Quân Vô Cực, một người đột nhiên nói: "Mạo nhận Linh Sư là trọng tội, vu khống Linh Sư càng là đại tội! Kẻ này tùy tiện tố cáo, vu oan Linh Sư, tạo chuyện thị phi, nhất định sẽ bị trừng phạt thích đáng, xin hạ quan yên tâm."

Kẻ tố cáo nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hắn hoảng sợ nhìn hai vệ binh, đột nhiên ánh mắt thiêu đốt nhìn Quân Vô Cực, tựa như đang nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Đại nhân! Đại nhân tha mạng! Đại nhân cứu tiểu nhân!"

Hai vệ binh không khách khí bắt giữ hắn, tháo quai hàm, trói tay ra sau, áp giải đi.

Khi bị lôi đi, hắn vẫn không rời mắt khỏi Quân Vô Cực, hi vọng nàng sẽ xin giùm.

Quân Vô Cực sờ sờ khuôn mặt, cười nhạo một tiếng, "hắn" trông giống thánh nhân lắm sao?

Kẻ đó dựa vào cái gì mà cho rằng, sau khi tố cáo nàng, nàng sẽ lấy đức báo oán?

Lúc này, trung niên nam tử lúc nãy thở dài: "Mù quáng."

Nếu không phải hắn quá nóng vội, sao có thể gây ra trò hề này?

"Tự làm tự chịu." Quân Vô Cực lạnh lùng nói một câu, lấy ra một lọ sứ nhỏ ném cho hắn, "Lúc nãy, đa tạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-384-muon-nang-lay-duc-bao-oan.html.]

Trung niên nam tử theo phản xạ đỡ lấy, nhìn chăm chú vào lọ thuốc trong tay.

Lọ sứ nhỏ nhắn, nhưng không thể nói là tinh xảo, nhìn rất bình thường.

Hắn nghĩ, lọ tầm thường như vậy, bên trong chắc cũng chẳng phải linh dược gì quý giá, liền tò mò mở ra.

Nào ngờ nắp lọ vừa mở, mùi thơm ngát của đan dược đã tỏa ra.

Chỉ cần ngửi một cái đã biết ngay là thứ tốt!

Trung niên nam tử giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy mọi người xung quanh đang chằm chằm nhìn mình... cùng lọ thuốc trong tay.

Hắn lập tức hối hận vô cùng, nếu biết trước bên trong là bảo vật như vậy, sao có thể tùy tiện mở ra giữa thanh thiên bạch nhật?

Bây giờ bảo vật đã lộ ra, vị kia vẫn còn ở đây, những người xung quanh tất nhiên không dám ra tay.

Nhưng nếu Quân Vô Cực vào thành, lọ thuốc trong tay hắn làm sao giữ được?

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Do dự một chút, hắn đành nghiến răng nuốt ngay viên thuốc!

Thuốc vào miệng tan ngay, hơi đắng nhưng không khó chịu.

Nuốt xong, dược lực nhanh chóng phát tác, bắt đầu chữa trị nội thương.

Cảm nhận vết thương cũ trong cơ thể đang không ngừng hồi phục, nam tử lập tức nghẹn ngào.

Để chữa vết thương này, hắn tiêu hết tiền tích góp, cuối cùng không ngại đường xa đến Đế Kinh.

Tưởng rằng phải tốn thêm thời gian mới đủ tiền mua đan dược, nào ngờ...

Hắn chỉ vì thấy thiếu niên kia mặt mũi non nớt, dường như chưa từng trải gian khổ, nhất thời bất nhẫn nhắc nhở, lại có được cơ duyên như vậy!

Nam tử lập tức quỳ xuống bái tạ: "Tý Ngọ đa tạ tiền bối tặng dược chi ân!"

 

Loading...