Sau khi tố cáo xong, Nạp Lan Phi Tuyết dẫn theo đám  hậu thuẫn   tìm Tạ Lưu Quỳnh, nào ngờ   rời  từ lúc nào.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, cáo từ xong lập tức quyết tâm đuổi theo.
Tạ Lưu Quỳnh nhất định là đến cái lục địa hạ đẳng  tìm con nhỏ hoang  ! Nàng   xem cho rõ, quyết  thể để con nhỏ  tiếp tục quấn lấy  !
...
Trên con đường quan ngoại Đế Kinh, một con bạch hổ oai phong lẫm liệt bước  chậm rãi. Trên lưng hổ, một thiếu niên áo đỏ  nghiêng, đội nón lá,  nhấm nháp linh quả  tỏ vẻ khoan khoái.
Kỳ lạ ,  cái đầu to lông lá của bạch hổ   sừng sững một con sơn kê béo núc ních. Con gà rừng   còn non choẹt,  mà chẳng chút sợ hãi  uy phong của bạch hổ, ngược  còn  chễm chệ  đỉnh đầu nó, vênh váo đầy kiêu ngạo.
Ấy là  kể, con gà con  còn dám nhâm nhi linh quả nữa chứ! Chẳng qua là một con gà rừng thôi, mà ăn uống còn xa hoa hơn cả , đúng là  thể chấp nhận nổi!
Những  qua đường tức giận trừng mắt  con gà béo tròn , ánh mắt ghen tị như ngọn lửa rừng rực,  thiêu nó thành món gà  ngay lập tức.
 nó chẳng những  sợ, ngược  còn ngẩng cao đầu, dùng đôi mắt tròn xoe đen nhánh liếc  từng  một. Cái vẻ mặt ngạo mạn  khiến   chỉ  g.i.ế.c phắt   thịt.
Những kẻ    rằng, Đại Phụng  mắng ầm lên trong đầu Quân Vô Cực: "Nhìn bọn  ngu ngốc  xem, từng đứa từng đứa đều thèm   thể  mỹ của , ánh mắt trơ trẽn thô lỗ như , đúng là phong hóa suy đồi, nhân tâm bạc bẽo,  xa quá mức!"
Vì Quân Vô Cực cấm nó  chuyện  mặt  khác, nó đành dùng ý niệm truyền âm để trút bầu tâm sự.
Quân Vô Cực bất lực  nó, trong lòng hối hận vô cùng.
Giá như   con phượng hoàng nhỏ   là đồ háu ăn  là kẻ lắm mồm, lúc đó nàng   nên thu nhận nó!
"Lúc  ai  dáng vẻ kiên trinh thề c.h.ế.t  theo , giờ đuổi cũng   nữa!"
Mộng Vân Thường
"Cạp!"
Quân Vô Cực cắn một miếng linh quả, đang âm thầm chửi rủa trong lòng thì bỗng  thấy một giọng  chói tai vang lên:
"Tiểu tử, con gà  của ngươi bán bao nhiêu? Bản công tử  mua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-380-my-thieu-nien-cuoi-bach-ho.html.]
Nghe thấy giọng  , Quân Vô Cực khẽ dừng tay.
Âm thanh ...   quen quen?
Chuyện gì thế ? Đây   là Đế Kinh nước Chu ?
Hay là nàng  nhầm đường, lạc đến Vương Kinh nước Đông Việt ?
Bằng ,   gặp ...
Quân Vô Cực ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một khuôn mặt  quen  lạ.
Hắn  trông chín chắn hơn chín năm   nhiều, nhưng cái khí chất lưu lãng của công tử bột vẫn  hề  đổi.
Ngược ,  lẽ   sống buông thả bấy lâu, nên khí tức   cực kỳ tạp loạn.
Tạp loạn đến mức...
Khiến   buồn nôn.
Quân Vô Cực khẽ mỉm  châm chọc,  kịp mở miệng, Đại Phụng  nổi giận đùng đùng.
Nó giận đến nỗi lông dựng , trợn mắt  Tư Mã Việt như gà chọi, chuẩn  mổ tới tấp.  Quân Vô Cực nhanh như chớp giơ tay , một cái bóp chặt mỏ nó .
"Gáy gáy gáy! Ngươi  gì thế? Lão tử  mổ c.h.ế.t nó!"
"Im miệng! Ngươi còn  sống ? Nơi  đông  như thế, nếu ngươi dám mở miệng,  tin bọn họ sẽ bắt ngươi  nấu súp ?"
Sau khi dùng ý niệm cảnh cáo xong, Quân Vô Cực mới lạnh lùng đáp: "Con gà   bán. Nếu ngài  mua gà, xin mời đến trại gà."
Tư Mã Việt  đắc ý: "Ồ?  nếu... bản công tử chỉ  mua con gà  của ngươi thì ?"