Triệu Vĩnh Thịnh giật : "Bọn họ  chịu bái sư? Tại ?"
Hắn  từng nghĩ tới khả năng hai đứa trẻ đó dám từ chối!
Với  phận tam giai luyện dược sư, bao  cầu xin   đồ , hôm nay   khinh thường?
Lòng  Triệu Vĩnh Thịnh cực kỳ khó chịu.
Sở Hằng lén liếc  sắc mặt , thăm dò: "Bọn họ ... thất phẩm thiên phú của    ai cũng xứng  sư phụ..."
Triệu Vĩnh Thịnh  xong, tức giận đến mức mặt đỏ tía tai!
 là thất phẩm thiên phú, nhỏ tuổi  dám ngạo mạn như !
Sở Hằng  : "Sư tôn đừng giận,  tử nghĩ bọn họ chỉ còn trẻ  non ,   thiên phú hiếm thấy nên...  kiêu ngạo..."
"Hừ! Đây gọi là kiêu ngạo? Đây là   trời cao đất rộng! Chúng nó tưởng  Triệu Vĩnh Thịnh thiếu chúng thì   ?"
Giọng điệu đầy phẫn nộ, như thể  tức giận đến cực điểm.
Sở Hằng đang mừng thầm, đột nhiên Triệu Vĩnh Thịnh chuyển giọng: "Chúng  chịu bái sư? Ta càng  thu  đồ  cho bằng ! Sở Hằng, ngươi truyền tin  ngoài,    rèn luyện đồ  mới,  ai  xen !"
Hắn hao tâm tổn sức mới giành  hai cây non quý,  thể để vuột mất!
"Đệ tử tuân lệnh." Sở Hằng cúi đầu, sắc mặt âm trầm.
Hắn bất mãn vô cùng - hai   tuy thiên phú  nhưng thái độ ngang ngược, căn bản  coi Triệu Vĩnh Thịnh  gì.
Tại  sư tôn  coi trọng họ đến ?
Chẳng lẽ thiên phú quan trọng đến thế?
Nhớ  năm xưa,  tốn bao công sức mới  nhận  đồ .
Hai đứa nhóc đó  gì đặc biệt?
Chẳng qua chỉ là trẻ con  lớn!
Thiên phú  cũng  chắc  thành tài!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-315-bai-su-nang-dong-y-roi-sao-3.html.]
Hắn  đánh đổi quá nhiều,  thể để ai phá hoại!
Triệu Vĩnh Thịnh chỉ cần một   là đủ!
Khi rời , Sở Hằng  âm thầm lên kế hoạch.
...
Bị Sở Hằng bỏ rơi, Quân Vô Cực và Tiêu Kỳ tốn  ít thời gian mới tìm  nơi đăng ký nhập học.
Với thiên phú xuất chúng, hai   đặc cách  nội viện ngay,  cần trải qua giai đoạn ngoại viện.
Không ngờ, họ  gặp một kẻ quen mặt!
Vương Thiên Thiên!
Nàng  cũng đến nhập học!
Vương Thiên Thiên  thấy hai , sợ hãi co rúm ,  đó chợt nghĩ tới điều gì,  kiêu ngạo ưỡn ngực.
Tiêu Kỳ lạnh lùng hỏi: "Vương Thiên Thiên? Ngươi  gì ở đây?"
Vương Thiên Thiên   thiên phú của họ, đắc ý : "Không ngờ chứ? Ta cũng   đấy.
Hôm đó  bắt , tưởng đời tàn .
 may mắn đoán  tam phẩm Thủy linh căn, học viện  những đặc xá mà còn cho nhập học."
Thực , nàng chỉ  miễn tội c.h.ế.t nhưng   việc chuộc tội suốt 20 năm.
Nhiệm vụ của nàng là tưới tiêu cho linh điền.
Mộng Vân Thường
Mãn 20 năm mới  tự do.
Vương Thiên Thiên còn nhỏ,  hiểu rõ, chỉ nghĩ   đặc cách nên vô cùng kiêu ngạo.
Nàng khinh miệt  hai : "Hai  cũng  , chắc hên lắm nhỉ? Hay là tốn tiền mua chỗ?"
Nói xong  ha hả đầy đắc ý.