Quân Vô Cực bước càng lúc càng nhanh, Từ Trung sát nút theo , lẫn  đám khách mời  hề nổi bật.
Chẳng mấy chốc, hai   theo dòng   đến cổng chính.
Quân Vô Cực liếc , đúng lúc thấy Sở Hùng dẫn Lâm Bích Vân bước xuống xe ngựa.
Chiếc xe vô cùng bề thế, ngay cả ngựa kéo cũng oai phong lẫm liệt.
Khách mời trông thấy,  nhịn  thì thào bàn tán.
"Con ngựa đó thật uy phong!"
"Đó là ngựa huyết hãn,   uy phong ?"
"Ngựa huyết hãn? Xì! Không lẽ  dùng ngựa quý như  để kéo xe?"
"Có gì lạ? Đó là xe của Sở y sư! Sở y sư  là tứ giai y sư, với  phận của ngài, dùng ngựa huyết hãn kéo xe chẳng   bình thường ?"
Quân Vô Cực lặng lẽ liếc  Sở Hùng, trong lòng thầm cảm thán, hóa    là tứ giai y sư,   vẻ  lợi hại.
,   thật sự nhận Lâm Bích Vân  đồ  ?
Quân Vô Cực  nhướng mày,  cảm thấy ghen tị, chỉ bản năng  thích Sở Hùng.
Khí tức    hỗn loạn, khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sợ Sở Hùng phát hiện, nàng chỉ liếc  một cái  thu tầm mắt ,  đó đảo mắt  về hướng khác.
Ở đó, Thôi thị với khuôn mặt âm trầm đang trốn trong đám đông hiếu kỳ, đôi mắt  rời khỏi Lâm Bích Vân và Lâm Tĩnh Di.
Mộng Vân Thường
Bà   Lâm Bích Vân ,  đó  sang Lâm Tĩnh Di, đúng lúc Sở Hùng giữ thái độ kiêu ngạo dắt Lâm Bích Vân xuống xe, bà  đột nhiên xông , từ chiếc giỏ xách  tay nắm lấy một thứ ném mạnh về phía Lâm Tĩnh Di.
Lâm Tĩnh Di lúc   bộ chú ý đều dồn  Lâm Bích Vân và Sở Hùng, vì sự xuất hiện của Sở Hùng mà đắc ý vô cùng,    nhận  ác ý của Thôi thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-295-cung-nhau-bai-hoai-danh-tieng-4.html.]
Cho đến khi "bịch" một tiếng,  thứ gì đó đập  ngực, bà  mới giật  cứng đờ, cúi đầu  xuống vị trí  đập.
Chỉ thấy một khối màu vàng sẫm ướt nhớp dính chặt  ngực,  ngừng bốc mùi hôi thối.
Bà  từ từ trợn mắt, kinh hãi hồi lâu mới nhận  chuyện gì  xảy .
"A——" Lâm Tĩnh Di thét lên một tiếng chói tai thảm thiết,  kịp tiếp đón Sở Hùng và Lâm Bích Vân nữa,  đầu chạy  trong.
Xung quanh bà  vốn   ít  tài, nhưng khi mùi hôi tỏa , tất cả đều tránh xa, sợ vô tình dính  thứ bẩn thỉu.
Sau khi Lâm Tĩnh Di  lưng,    rõ thứ dính  n.g.ự.c bà , kinh tởm đến mức lập tức nôn ọe.
"Oe!"
"Ái, ghê quá!"
"Thối quá,  thở nổi!"
Sở Hùng và Lâm Bích Vân đang chuẩn  xuống xe đồng loạt biến sắc.
Vì thị lực quá , Sở Hùng  rõ thứ  n.g.ự.c Lâm Tĩnh Di, kinh tởm buông ngay tay Lâm Bích Vân, như thể   nàng cũng dính thứ bẩn thỉu.
Lâm Bích Vân tức giận  Thôi thị, hét lên với gia nhân họ Lâm: "Còn  đó  gì? Mau bắt lão điên  !"
Lời  dứt, gia nhân họ Lâm sợ đến mắt tròn mắt dẹt.
Chiếc giỏ của Thôi thị dường như còn  nhiều "trứng vàng", họ nào dám  gần!
Nếu  ném một cái, còn sống nổi ?
Kỷ Nhân Kiệt lặng lẽ lùi về phía , trong lòng  giận  sợ, nhưng  dám  , ngược  sợ Thôi thị phát hiện, cũng ném  một bãi.
Thôi thị  tiếp tục công kích: "Đồ đĩ, chạy cái gì? Ngươi  thích vàng ?"