Sở Hùng lặng lẽ khép miệng,  thèm liếc  Lâm Bích Vân thêm  nào nữa.
Hắn  rõ một   thể chiếm trọn hai thiên tài. Nếu nhận Lâm Bích Vân,   chắc chắn sẽ  còn thuộc về .
Thà bỏ  thứ vô dụng như Lâm Bích Vân để chiếm lấy   còn hơn!
"Quân tử thành nhân chi mỹ,"   nhạt, giọng đầy mỉa mai: "Triệu   nhận đứa hỏa linh căn thất phẩm,   xin nhường đứa mộc linh căn thất phẩm  ."
Lời  ngụy trang như nhường nhịn khiến   trong điện đều khinh bỉ. Triệu Vĩnh Thịnh là kẻ tức giận nhất.
Mộc linh căn và hỏa linh căn đều thích hợp  luyện dược sư.  mộc linh căn còn  thể bồi dưỡng linh thảo, trong khi hỏa linh căn chỉ  thể nuôi trồng linh thảo hệ hỏa.
Nếu    mộc linh căn thất phẩm,    vội nhận hỏa linh căn!
Đáng ghét là   lỡ tuyên bố  mặt  , giờ hối hận chỉ tổ mất mặt.
 bỏ qua   cam tâm!
Triệu Vĩnh Thịnh liếc mắt  Lâm Bích Vân, chợt nảy kế: "Sư   sai . Ta thấy Lâm Bích Vân  hợp với sư  hơn. Mộc linh căn thất phẩm là mầm non tuyệt vời của luyện dược, nếu thành y sư thì uổng phí quá!"
Sở Hùng đập bàn  dậy: "Triệu   thế là  ý gì? Khinh thường y sư ?"
Triệu Vĩnh Thịnh giơ tay: "Ta chỉ  sự thật. Chẳng lẽ sư  vì tư lợi mà bỏ qua tiền đồ của Thanh Vân học viện? Mộc linh căn thất phẩm chỉ mười năm là thành luyện dược sư. Khi nàng  Thanh Vân môn, cả học viện đều  ban thưởng hậu hĩnh. Còn nếu là y sư,  chỉ phần thưởng ít , Thanh Vân môn còn trách chúng  phí hoài thiên tài!"
Hắn  sang Khổng Hiền: "Viện trưởng, ngài thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-284-cai-tat-dau-thau-xuong-4.html.]
Khổng Hiền  Sở Hùng mặt xám xịt, đành thở dài: "Sư , Triệu sư    lý. Ngươi nhận Lâm tiểu cô nương . Dù  nàng cũng  lục phẩm thiên phú,  tệ. Nếu sư  dốc lòng dạy dỗ, mười năm  nàng thành y sư, Thanh Vân môn tất sẽ ban thưởng."
Sở Hùng tức nghẹn lời. Lục phẩm thiên phú của Lâm Bích Vân tuy  tệ, nhưng nếu nhận  đứa thất phẩm , phần thưởng sẽ lớn hơn gấp bội!
Lão già Khổng Hiền rõ ràng thiên vị Triệu Vĩnh Thịnh,  bất mãn cũng đành ngậm bồ hòn  ngọt.
Mộng Vân Thường
Khi Sở Hùng  Lâm Bích Vân, nàng cũng   ngẩng đầu. Thấy đôi mắt nàng linh hoạt,  vẻ thông minh,  đành nghiến răng nhận nàng.
"Đã viện trưởng  ,  xin nhận Lâm tiểu cô nương! Ta tất sẽ dốc sức dạy dỗ,  phụ thiên phú của nàng!"
Hắn  tin  dạy  nổi một tiểu nha đầu!
Triệu Vĩnh Thịnh tuy luyện dược giỏi, nhưng  dạy đồ  cái gì? Hai đứa thất phẩm mà    hỏng thì mới thật là trò !
Sở Hùng khẽ  lạnh. Tham vọng của Triệu Vĩnh Thịnh  nhỏ, đến giờ vẫn mơ tưởng trở về Thanh Vân môn.
Đắc tội với đại nhân vật như  mà còn giữ  mạng  là may. Tưởng nhận hai đứa thất phẩm  dựa  đồ  mà  về ư?
Mộng tưởng hão huyền!
Khổng Hiền   nguyên do  tới học viện, nhưng Sở Hùng  rõ như lòng bàn tay. Hai đứa nhỏ đó theo  mới thật sự là hủy đời!
Thất phẩm thiên phú... tiếc !
Giữa đại điện, Lâm Bích Vân âm thầm siết chặt nắm tay.