Vương Thiên Thiên trợn mắt, đồng tử dần giãn , màu mắt cũng đậm hơn so với lúc .
Chỉ  điều, nó còn nhỏ, mắt vốn  đen nhánh, nên sự  đổi   mấy rõ ràng.
Ngoài Quân Vô Cực –  sở hữu "linh nhãn" – ngay cả Tiêu Kỳ  Vương phu phụ nhân đang chằm chằm  nó cũng  nhận  điều bất thường.
Vương mẫu và Vương phụ  lượt xông tới  mặt Vương Thiên Thiên.
Hai thanh niên mặc học phục Thanh Vân học viện cũng  tới gần.
Mộng Vân Thường
Vương mẫu mặt mày biến dạng vì giận dữ, giơ tay định tát thẳng  mặt Tiêu Kỳ.
"Bốp!"
Một tiếng vang giòn tan nữa vang lên, khiến tất cả   giật .
 điều khiến   kinh ngạc hơn cả là bàn tay mềm mại,  chăm sóc kỹ lưỡng, sơn móng đỏ thẫm của Vương mẫu   thể chạm  mặt Tiêu Kỳ.
Giữa chừng, một cánh tay khác bất ngờ đưa , hung hăng đập  cổ tay bà .
"Á! Ngươi—"
Vương mẫu đau điếng, kinh ngạc   đàn ông đột nhiên xuất hiện, quát lên: "Ngươi là ai?"
Từ Trung mặt lạnh như tiền,  chút sợ hãi đáp : "Ngươi mới là ai? Dám ho he  mặt ?"
"Ngươi—!"
Vương mẫu tức giận đến nghẹn lời,  định nổi trận lôi đình thì Vương phụ – nhận thấy tình hình bất  – vội bước lên kéo bà  .
Vương phụ căng thẳng  Từ Trung, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Bản   cũng là một võ sư, dù Từ Trung  bộc lộ uy áp của một Đại Võ Sư, nhưng  vẫn lờ mờ cảm nhận  sự nguy hiểm.
Người đàn ông  mặt, thực lực còn cao hơn , và cực kỳ đáng sợ!
Chỉ cần sơ sẩy một chút, cả hai vợ chồng   thể tự rước họa  , thậm chí mất mạng!
Trong khoảnh khắc ,  chợt hối hận.
Trước đây,  từng sai  điều tra  phận Quân Vô Cực, nhưng  quên mất việc tra rõ những  bên cạnh nàng. Hắn  ngờ, bên cạnh Quân Vô Cực   cao thủ như Từ Trung!
Thật là một sự tính toán sai lầm!
Vương phụ suy nghĩ nhanh như chớp, trong lòng  nảy sinh ý định rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-263.html.]
Hắn tuy    thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng  ngu đến mức thấy  là c.h.ế.t mà vẫn lao đầu .
   quên mất Vương mẫu và Vương Thiên Thiên.
Những điều  nghĩ , hai    chắc  nghĩ tới.
Đặc biệt là Vương Thiên Thiên.
Ngay từ khoảnh khắc Quân Vô Cực chằm chằm  nó, dùng giọng điệu u uẩn hỏi  câu đó, vở kịch     thoát khỏi tầm kiểm soát của Vương phụ phu nhân,  thể tiếp tục diễn theo kịch bản họ  định .
Vở kịch vẫn tiếp diễn, nhưng kịch bản     đổi.
Vương phụ phản ứng cực nhanh,  khi kéo  Vương mẫu,  khẽ bóp nhẹ cánh tay bà , ánh mắt  hiệu "bình tĩnh".
Sau đó,  hướng về Từ Trung chắp tay, giọng điệu  kém phần đường hoàng:
"Vừa  quả thực là phu nhân nhà  nóng nảy.     đánh con gái chúng  , nên phu nhân  mới mất bình tĩnh. Mong  đài thứ ."
Hắn tưởng rằng   hạ thấp tư thế, Từ Trung ít nhiều cũng  cho chút mặt mũi.
Ai ngờ,  dứt lời, Từ Trung  khinh bỉ đáp:
"Thứ ? Dựa  cái gì? Dựa  việc các ngươi mặt dày hơn tường thành ?"
Hắn dừng một chút,  tiếp tục:
"Con gái các ngươi miệng lưỡi bẩn thỉu,    lời  trái, chẳng lẽ  đáng đánh? Nó là thứ gì mà dám nhục mạ tiểu thư nhà ? Nếu   nó còn nhỏ,  cũng  tát cho một cái!"
Nghe đến đây, Vương mẫu   còn nhịn ?
Bà  gào lên:
"Ngươi  cái gì? Ngươi dám đánh con gái ? Ngươi đánh thử xem!"
Ai ngờ, Từ Trung thật sự  tay!
Bàn tay  vung lên, một cái tát trời giáng thẳng  mặt Vương mẫu.
"Bốp!"
Mặt Vương mẫu vẹo hẳn sang một bên.
Vương mẫu: Mày dám đánh tao
Bốp!
Từ Trung (thản nhiên): Bà  tự bảo  đánh mà.