Bốp!"
Một tiếng tát đanh gắt vang lên, bàn tay thô ráp của Tiêu Kỳ hung hăng quất  mặt Vương Thiên Thiên.
Do từ nhỏ   bắt  việc như nô lệ, dù tuổi còn nhỏ, đôi tay Tiêu Kỳ  chai sạn, lòng bàn tay đầy vết chai cứng. Còn Vương Thiên Thiên - một tiểu thư  nuông chiều từ bé, da mặt non nớt mềm mại,   chịu nổi cái tát ?
Đầu nó vẹo hẳn sang một bên, gương mặt non nớt lập tức sưng vếu, in hằn một vết bàn tay tím bầm rõ rệt.
Vương phu nhân và Vương gia chủ ban đầu còn đang do dự  nên can thiệp  , nhưng khi thấy bảo bối của   một tiểu tử vô danh tát  mặt, lập tức  nhịn  nữa!
Vương phu nhân mặt xanh như tàu lá, giận dữ như hổ cái mất con, hung hăng xông thẳng về phía Quân Vô Cực và Tiêu Kỳ: "Thằng chó ghẻ ! Mày dám đánh con gái của lão nương?"
Vương gia chủ theo sát phía , sắc mặt cũng khó coi vô cùng. Hắn  ngờ tình huống  vượt ngoài dự tính!
Theo kế hoạch, Vương Thiên Thiên xếp hàng  lưng Quân Vô Cực, nhân cơ hội bắt chuyện để   xung quanh tưởng rằng chúng   thiết. Sau một thời gian, nó mới bất ngờ phát khóe, khiến Quân Vô Cực  kịp trở tay.
 bây giờ,  thứ mới bắt đầu  loạn hết cả lên!
Con gái  còn  một thằng nhãi ranh tát  mặt!
Mộng Vân Thường
Tên khốn  thật đáng chết!
Gương mặt Thiên Thiên mềm mại như thế,  thường chẳng nỡ đụng ,  mà thằng ch.ó  dám  tay tàn nhẫn như !
Thật   trời cao đất dày!
Hắn tưởng con gái  là loại dễ bắt nạt ?
Nghĩ tới đó, Vương gia chủ  lạnh lùng liếc Quân Vô Cực một cái. Chuyện   chắc chắn  liên quan đến tiểu yêu đầu .
Kế hoạch   phá hỏng, con gái  còn  đánh đau thế , đành  tùy cơ ứng biến .
Con nhỏ Quân Vô Cực , đời  đừng hòng bước chân  Thanh Vân học viện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-262.html.]
Vương gia chủ mặt mày âm trầm, nhưng cơn thịnh nộ thực sự vẫn nén trong lòng.
Khác với chồng, Vương phu nhân như hổ cái  trêu gan, giận dữ ngút trời, ánh mắt độc ác  Quân Vô Cực như  xé xác nàng  từng mảnh.
Quân Vô Cực luôn để ý đôi vợ chồng , nhận  sự ác ý trong mắt họ, trong lòng chỉ lạnh lẽo  thầm.
Kỷ Nhân Kiệt ... đúng là xui xẻo đến mức khiến  cũng  thương hại.
Trên đời  bao nhiêu kẻ  tìm,   chọn đúng một nhà quái thai như thế để đối phó nàng.
Vở kịch mới bắt đầu   bọn họ diễn lố thành thảm họa,  mà vẫn  chịu từ bỏ.
Đã ,  sẽ giúp các ngươi diễn cho trọn vở!
Ánh mắt nàng quét qua xung quanh, thấy   đều   tiếng  lóc của Vương Thiên Thiên thu hút, đang  về phía họ, khóe miệng  khỏi nhếch lên đầy hứng thú.
Tiếp đó, nàng liếc  phía Thanh Vân học viện, phát hiện hai  mặc học phục đang tiến  gần, nụ  càng thêm hài lòng.
Tốt lắm, khán giả  tề tựu đông đủ.
Vở kịch , sắp bắt đầu .
Ánh mắt Quân Vô Cực chớp lên,  về phía Vương Thiên Thiên vẫn đang gào .
Tiểu nha đầu   lóc inh ỏi, giọng điệu chói tai vô cùng.
Nhận  ánh  của Quân Vô Cực, nó lập tức trừng mắt , dù tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt vô cùng hung dữ, như một con hổ cái  trưởng thành.
"Đều là do ngươi - đồ tiện nhân! Dám hại   đánh, mẫu   sẽ  tha cho ngươi !"
Nó gào thét đầy hung hãn, nhưng Quân Vô Cực chỉ khẽ cong môi, ánh mắt như d.a.o găm đ.â.m thẳng  đôi mắt nó, giọng  nhẹ nhàng mà đầy ám ảnh:
"Tại ...  ngươi   tha cho ?"
Vương Thiên Thiên ngây , đồng tử dần giãn ...