Xe ngựa đột ngột dừng .
Tiêu Nhận đưa tay nắm lấy chuôi đao: "Đừng trốn nữa, tất cả  đây !"
Trong chớp mắt, hơn mười bóng  lao , bao vây xe ngựa.
Những   rõ ràng  chuẩn  từ , tất cả đều dùng khăn đen che mặt, căn bản   rõ dung mạo.
Tiêu Nhận liếc  bọn họ,  chút hoảng hốt, ngược  tò mò hỏi: "Nói , các ngươi là do ai phái đến?"
Người đến im lặng kỳ lạ một lát, đột nhiên   mỉa mai: "Sao? Các ngươi đắc tội với   nên đắc tội, chính   quên  ?"
"Người  nên đắc tội?" Tiêu Nhận nghiêng đầu,  về phía Tàng Cơ, "Chúng  từng đắc tội với  như  ? Sao   ?"
"Ta cũng  ." Tàng Cơ lạnh lùng , "Ở đại lục ,    nào chúng   dám đắc tội."
Trong xe ngựa, Quân Vô Cực tò mò dựa  cửa sổ, từng cái một quan sát những  bên ngoài.
Tạ Lưu Cảnh kích hoạt trận pháp trong xe, cô  thể  thấy đối thoại bên ngoài.
Vừa  Tàng Cơ  xong, cô  vui bĩu môi,  đầu liếc Tạ Lưu Cảnh: "Người của ngươi  ngạo mạn đấy."
Còn  đại lục      dám đắc tội, đủ ngạo mạn đấy chứ?
"Đại lục  thật sự    chúng   dám đắc tội." Tạ Lưu Cảnh  chút nghi hoặc,  hiểu vì  Quân Vô Cực  tức giận.
"Vậy các ngươi đến đây  gì? Khoe khoang cảm giác ưu việt của  ?"
Quân Vô Cực càng thêm bất mãn, lời  cũng càng lúc càng  khách khí, "Hay là ở đại lục khác  sống nổi, chỉ  thể đến đại lục hạ đẳng  ức h.i.ế.p ?"
"Sao ngươi  tức giận?" Tạ Lưu Cảnh  cô lạnh lùng châm chọc một trận, trong lòng cũng trở nên  vui, "Người bên ngoài là đến tìm phiền phức với chúng ,  ngươi  vì bọn họ  chuyện?"
"Ta vì bọn họ  chuyện cái gì? Ta chỉ là  chịu nổi thái độ cao cao tại thượng của các ngươi!
Không coi trọng đại lục  thì đừng đến,  đến thì yên phận mà ở,  gì mà giương oai giương vẻ cao cao tại thượng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-164-chan-duong-quan-vo-cuc-boc-phat-1.html.]
Đại lục  dù  , cũng   ai cũng  xem sắc mặt của các ngươi!"
"Các ngươi gì? Chẳng lẽ   chúng  ?"
Tạ Lưu Cảnh cuối cùng cũng hiểu vì  Quân Vô Cực tức giận, "Ta   ý coi thường ngươi."
Được , dù ban đầu  chỉ xem Quân Vô Cực như một con búp bê xinh  vô hại, luôn  nhịn   trêu chọc cô.
 những ngày qua tiếp xúc,  còn dám coi thường cô bé  ?
"Hừ, miệng nam mô bụng một bồ d.a.o găm."
Mộng Vân Thường
"Hừ, tiểu tử ngươi đủ ngạo mạn đấy, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi ,  đời  nhiều  ngươi  dám đắc tội!"
Giọng  của Quân Vô Cực và bên ngoài gần như đồng thời vang lên, ngay  đó, bên ngoài  truyền đến một tiếng quát lớn —
"Mọi  cùng lên, g.i.ế.c bọn chúng!"
"Tuân lệnh!"
"À, hai cô bé trong xe ngựa để sống,  lẽ bán  giá !"
"Tuân lệnh!"
Lần  tiếng  càng lớn, thậm chí còn xen lẫn vài tiếng  khúc khích.
Quân Vô Cực lặng lẽ  Tạ Lưu Cảnh, giơ lên hai ngón tay: "Hai cô bé?"
Tạ Lưu Cảnh mặt đen : "Còn   do ngươi!"
Nếu    đó ở linh thực lầu, cô bé  cố ý gọi  là chị,   những  bên ngoài  thể xem  là nữ nhân?
Quân Vô Cực lén lút co rụt cổ ,  , chuyện  hình như thật sự là  của cô.
Cô liếc  sắc mặt khó coi của Tạ Lưu Cảnh, phát hiện khí tức u uất tỏa  xung quanh , lặng lẽ  quyết định.
Dùng sức kéo cửa xe, Quân Vô Cực ôm cánh tay dựa  cửa xe: "Các ngươi  bán ?"