________________________________________
"Ngươi... a a a a a!"
Tuyết Thanh Hoan há miệng định , nhưng đột nhiên gào thét thảm thiết hơn.
Nàng khiếp sợ đến cực điểm, nhưng ngoài tiếng thét,  thể thốt lên một chữ nào.
Đau quá!
Đau đến tận xương tủy!
Quân Vô Cực,  dẫn động Thiên Phạt chi băng trong cơ thể nàng, khiến lớp băng cực hàn từ từ lan khắp kinh mạch và huyết quản.
Người phụ nữ ,   thể tàn nhẫn đến thế?
Thực lực của nàng,   khủng khiếp như ?
Nàng hối hận, nếu   đây mới là thực lực thật sự của Quân Vô Cực, nàng tuyệt đối sẽ ... để nàng  cơ hội  !
Bây giờ, tất cả  muộn.
Minh Hy...    lừa nàng!
Tuyết Thanh Hoan đau đớn đến tột cùng, cũng hận đến tận xương.
Hận thứ là thứ kỳ lạ, nhưng  thường mang sức mạnh khó tưởng tượng.
Trong nỗi hận ngập trời , Tuyết Thanh Hoan chợt hiểu  tất cả.
Nàng phát hiện,    Minh Hy lừa gạt.
Tất cả bọn họ, đều  Minh Hy lừa!
Tên khốn ,  căn bản  thật sự phản bội Quân Vô Cực,  là vì...
Vừa nghĩ đến đây, Tuyết Thanh Hoan đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói,  thể tiếp tục suy nghĩ.
Nàng ngẩng đầu lên, trừng mắt  Quân Vô Cực, nghiến răng  từng chữ một: "Quân... Vô... Cực!
Ngươi... thật... sự... ... độc!
... ngươi... dù... giết... ... ... thì... ?
Minh... Hy... ... ... ... ... tan... thành... tro... bụi...
Ngươi... dù... ... trở... ... thành... Thần... Giới... chi... chủ...
Cũng... ... cứu... ... !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1334-trung-phat-kinh-khung-than-chu-quy-vi.html.]
Quân... Vô... Cực... ngươi... mãi... mãi... ... gặp... ... ... nữa!"
Nàng quá đau đớn,  chỉ dựa  hận thù mới  thể   những lời .
Vì  chỉ  thể  từng chữ một, đôi khi còn  dừng   lâu.
________________________________________
"Ai  thế?" Ánh mắt Quân Vô Cực đầy chế nhạo, "Kẻ  Thiên Phạt, đời đời kiếp kiếp  chịu khổ đau,   thể   kiếp ?
Tuyết Thanh Hoan, bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn ngu ngốc như .
Yên tâm,  chỉ Minh Hy sẽ luân hồi, ngươi cũng thế.
 ngươi khác , ngươi sẽ bi thảm hơn, đau khổ hơn.
Mộng Vân Thường
Thiên Phạt     ban cho ngươi, là Thiên Đạo ban cho ngươi, hãy tận hưởng ."
Tuyết Thanh Hoan lập tức trợn mắt, nhưng  thể  thêm lời nào.
Băng sương nhanh chóng lan rộng, bao phủ   nàng.
Rồi, cả  nàng "bùm" một tiếng, hóa thành vô  tinh thể băng, từ từ tan biến trong thiên địa.
Quân Vô Cực mặt lạnh như tiền,  hề vui mừng vì cái c.h.ế.t của Tuyết Thanh Hoan.
Như lời nàng  , kẻ  Thiên Phạt, đời đời kiếp kiếp  chịu khổ đau.
Cho đến khi chuộc hết tội .
Những trải nghiệm của nàng, kiếp  qua kiếp khác, há chẳng  là hình phạt Thiên Đạo dành cho nàng ?
Dù là Thần Chủ tôn quý cũng thế nào? Vẫn chỉ là quân cờ trong tay Thiên Đạo mà thôi.
Thiên Đạo vô tình, dù sẽ chọn  một  kẻ may mắn trong chúng sinh, nhưng nếu   đủ , vẫn  chịu khổ đau.
Không ai  thể tùy ý  càn.
Quân Vô Cực liếc  tòa cung điện băng tuyết vươn tận mây xanh, vung tay áo, biến mất ngay lập tức.
Phút chốc, nàng    ngôi đền vàng rực, từng bước tiến về phía cánh cổng.
Cánh cổng đóng kín hàng vạn năm tự động mở , chào đón sự trở về của nàng.
Quân Vô Cực từng bước  đến ngai vàng ở trung tâm đại điện, bước lên từng bậc, cuối cùng  xuống.
Khoảnh khắc , khắp Thần Giới, tất cả   đều  thấy một giọng :
"Ta, Quân Vô Cực,  trở , các ngươi sợ ?"