Đêm đó, Tạ Lưu Cảnh hiếm hoi  ngủ ngon, trong mơ  là hình ảnh Quân Vô Cực co ro  hình nhỏ bé đáng thương.
Quân Vô Cực đáng thương cũng  mơ, mơ thấy Tạ Lưu Cảnh quỳ  chân nàng cầu xin tha thứ.
Nàng còn luyện hóa thành công linh lực mà Tạ Lưu Cảnh dùng để phong ấn đan điền của nàng, tu vi đột nhiên từ Linh Sĩ tam giai đỉnh phong nhảy vọt lên Linh Sĩ lục giai đỉnh phong.
Khi ánh sáng ban mai ló dạng, Quân Vô Cực mở mắt tỉnh giấc, lập tức   tin vui !
Nàng suýt bật , sợ kinh động Tạ Lưu Cảnh nên  nhịn .
Nhân lúc Tạ Lưu Cảnh  tỉnh, nàng  hấp thụ tinh khí đông lai trong ánh sáng ban mai.
Đợi đến khi hấp thụ xong sợi tinh khí cuối cùng, nàng mới duỗi , từ  lưng hổ trắng bò dậy.
Gõ cửa xe, Quân Vô Cực  chút khách khí hỏi: "Có gì ăn ?  đói ."
Còn Tạ Lưu Cảnh...
Quân Vô Cực liếc  , quyết định tạm thời  thèm để ý.
Tên khốn   là  tu nhị đại,  còn  nuông chiều, đầy thói hư tật .
Mộng Vân Thường
Nàng   tự  chịu thiệt thòi để chiều theo .
Lại còn dọa nhổ lưỡi nàng!
Tin , ngày nào chọc giận nàng, nàng sẽ nhổ cái chân thứ ba của !
"Ngươi đói  ?" Tiêu Nhận mở cửa xe, lấy  một gói giấy đưa cho Quân Vô Cực, "Cầm lấy mà ăn ."
Quân Vô Cực đưa tay  đón,  định cầm lấy gói giấy, đột nhiên   túm lấy cổ áo nàng kéo về phía .
Quân Vô Cực  đầu , oán hận  chằm chằm  thủ phạm Tạ Lưu Cảnh.
Tạ Lưu Cảnh  nàng   thoải mái, nhíu mày giải thích: "Không tươi."
Quân Vô Cực: "..." Hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-117-tu-nhi-dai-giau-co-khong-co-tinh-nguoi.html.]
"Ta dẫn ngươi  ăn linh thực." Tạ Lưu Cảnh hài lòng  sắc mặt mong đợi của Quân Vô Cực, "Ngươi hẳn là  linh thực chứ? Chính là thức ăn do linh trù sư dùng linh tài chế tạo . Khi chế tạo sẽ loại bỏ tạp chất và thành phần  hại trong linh tài, linh thực    chỉ ngon hơn, ít tạp chất hơn, còn chứa linh khí, cực kỳ  lợi cho cơ thể và tu luyện."
Nói đến đây, Tạ Lưu Cảnh đột nhiên  chút hối hận,    ngoài quá vội, quên mang theo một linh trù sư bên cạnh.
Quân Vô Cực tò mò hỏi: "Vậy linh trù sư hẳn là  lợi hại? Ngươi   linh thực ?"
Tạ Lưu Cảnh sắc mặt trầm xuống,  chút  vui: "Linh trù sư chỉ  chế tạo linh thực, cũng  lợi hại lắm."
Tiểu nha đầu, hôm qua    ngang ngược ? Một linh trù sư  khiến nàng mê mẩn,   hời hợt đến !
Nếu   quản lý,  lẽ trong nháy mắt tiểu nha đầu    lừa mất.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn,  sẽ cho ngươi một ngày ba bữa đều ăn linh thực!"
Vì ,  vì để ý linh trù sư, chi bằng nỗ lực  hài lòng .
"    linh thực  đắt." Tô Uyển còn  nỡ ăn nữa là.
Tạ Lưu Cảnh  để ý: "Đắt ?"
Quân Vô Cực  chút ghen tị: "  , một món linh thực ít nhất cũng  vài chục lượng bạc!"
Ai ngờ Tạ Lưu Cảnh  : "Linh thực thật sự ngon sẽ  rẻ như , nhưng ngươi yên tâm,    nhiều tiền, đảm bảo nuôi ngươi béo trắng."
Quân Vô Cực càng thêm ghen tị, tên tu nhị đại giàu    tính  !
Đẹp trai  còn siêu giàu,  tưởng  là nam chính tiểu thuyết ?
Quân Vô Cực quên mất,  chính xác thì nàng cũng là một tu nhị đại yêu nghiệt mang theo khối tài sản khổng lồ.
Nàng quyết định tạm thời  vội bỏ chạy, nàng  ăn bám đại gia!
  đó, nàng  giải quyết chuyện cá nhân  !
Nhân lúc Quân Vô Cực  giải quyết chuyện cá nhân, Tiêu Nhận hỏi Tạ Lưu Cảnh: "Chủ tử, chẳng lẽ ngài định mang theo nàng mãi ?"
Việc họ định , mang theo một tiểu nha đầu  phù hợp ?