"Chuyện   chắc." Thiên Vân Đồng   phụ nữ  mặt, nở một nụ  đầy ẩn ý. "Mộc Linh, ngươi  mong  rời  ?"
Ánh mắt nàu sâu thẳm, đăm đăm  thẳng  đôi mắt của Mộc Linh, tựa hồ  thấu suốt tận cùng những dục vọng thầm kín trong lòng nàng.
Mộc Linh   mà tim đập loạn xạ, nhưng vẫn gắng  vẻ bình tĩnh: "Tiểu nữ  phu nhân   trở thành Vương hậu. Phu nhân còn  chồng và con gái ở bên ngoài, luôn  rời khỏi nơi ,  từ chối Đại Vương nhiều ."
Nói đến đây, nàng dần lấy  can đảm: "Nếu  ép trở thành Vương hậu của Đại Vương, cả đời  giam cầm nơi đây, phu nhân chắc chắn sẽ  vui."
"Phu nhân từng dạy dỗ tiểu nữ, tiểu nữ   ơn phu nhân, luôn coi phu nhân như sư phụ."
Mộc Linh thở dài: "Tiểu nữ thật sự   phu nhân  buồn lòng."
"Ồ?" Thiên Vân Đồng khẽ , nhưng ngay  đó lạnh lùng : "Ngươi  , những lời   đừng nhắc  nữa,  coi như   thấy."
"Vân phu nhân!" Mộc Linh đột nhiên cao giọng: "Chẳng lẽ phu nhân   trở về nữa ? Chồng và con gái của phu nhân vẫn đang chờ đợi, phu nhân lỡ quên họ  ư?"
Lời   thốt , ánh mắt Thiên Vân Đồng bỗng trở nên băng hàn.
Giọng nàng nghiêm khắc: "Mộc Linh, ngươi thật khiến  thất vọng. Hôm nay ngươi  nên tới đây, càng  nên  những lời . Có    là quyết định của , ngươi   tư cách chất vấn!"
"Vân phu nhân cũng khiến tiểu nữ thất vọng. Tiểu nữ tưởng phu nhân là  phụ nữ ,   , dù  giam cầm nơi đây vẫn luôn nhớ thương chồng con. Bây giờ mới , tiểu nữ  lầm."
Sắc mặt Mộc Linh  , nàng  lạnh: "Bề ngoài phu nhân tỏ  thanh cao, kỳ thực cũng chỉ là một  đàn bà tham quyền cố vị mà thôi."
Thế nhưng Thiên Vân Đồng chỉ lạnh lùng  nàng, ánh mắt đầy châm biếm,   thêm lời nào.
Mộc Linh còn  tiếp tục mỉa mai, bỗng  thấy phía    lên tiếng: "Mộc Linh, ngươi to gan lớn mật! Bản vương  quá khoan dung với ngươi  ? Dám phá hoại chuyện  của !"
Nghe thấy thanh âm , gương mặt đang méo mó của Mộc Linh lập tức trắng bệch.
Nàng kinh hãi  đầu, khi thấy bóng  cao lớn mặc áo vải, đội vương miện,   lập tức mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất: "Đại... Đại Vương... ngài... ngài   ..."
Chết tiệt!
Tại   như ?
Rõ ràng nàng  dò la kỹ càng, lúc  Đại Vương tuyệt đối  thể tới Vô Cực Điện!
Nàng  lừa !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1147-nguoi-khong-nen-toi.html.]
Vương Quyền  Mộc Linh mặt trắng bệch với vẻ nhạo báng, tay  nhấc lên, lạnh lùng  lệnh: "Con đàn bà  ban cho các ngươi, lôi nàng xuống ."
Lời  dứt, lập tức  hai bóng  cao lớn bước  từ bóng tối, thẳng hướng Mộc Linh  tới.
Mộng Vân Thường
Mộc Linh sợ hãi thét lên: "Không! Đại Vương  thể đối xử với tiểu nữ như ! Tiểu nữ là Thánh nữ Mộc tộc! Ngài  thể!"
Vương Quyền  ngơ, thậm chí chẳng thèm  nàng.
Thánh nữ Mộc tộc thì ?
Dung mạo  bằng Vân Đồng, đầu óc cũng  thông minh bằng.
Lại còn tham vọng ngông cuồng,  những mơ tưởng trở thành Vương hậu của , còn xúi giục Vân Đồng rời .
Ai cho nàng cái gan ?
Hắn  lạnh: "Bản vương tin rằng, Mộc tộc sẽ sớm chọn  Thánh nữ mới."
Mặt Mộc Linh càng trắng bệch, nàng  Vương Quyền  là thật!
Mộc tộc căn bản  dám đối đầu với Vương Quyền, một khi nàng gặp chuyện, chắc chắn sẽ chọn ngay Thánh nữ mới tiến cung!
Đến lúc đó, nàng sẽ  vứt bỏ như một thứ rác rưởi!
Không , nàng  tự cứu !
Mộc Linh đăm đăm  Thiên Vân Đồng.
Thiên Vân Đồng đang lo lắng, bỗng  thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Sắc mặt  đổi, nàng  đầu , thấy một thiếu nữ trẻ đang nhanh chóng  về phía .
Nhìn thấy  , khóe miệng Thiên Vân Đồng khẽ nhếch lên, như đang chế nhạo.
Thiếu nữ nhanh chóng đến gần, vẻ mặt hoảng hốt,  khi cảnh giác  xung quanh mới : "Vân phu nhân, ngài hãy rời  nhanh ,     tin, Đại vương định nhân lễ Thần Tế ngày mai ép ngài  Vương hậu!"
Thiên Vân Đồng  mặt  lộ chút tình cảm: "Đến lúc  , ngươi nghĩ   thể rời   ?"
Thiếu nữ  nàng thật sâu: "Vân phu nhân  lợi hại, nếu ngài  ,  tin  ai  thể ngăn cản ."