Càng tiến về phía trước, cảm giác nguy hiểm quỷ dị càng trở nên rõ rệt.
Sắc mặt Quân Vô Cực dần trở nên nghiêm túc.
Vương Nô bị nàng túm chặt trong tay đã sợ đến mức mặt mày tái mét, hoảng hốt kêu lên: "Khoan đã! Không thể đi tiếp nữa, sẽ bị mê hoặc đấy!"
"Im ngay, không thì ta g.i.ế.c ngươi!"
Quân Vô Cực cảnh cáo một tiếng, lôi hắn đi càng nhanh hơn.
Dần dần, phía trước xuất hiện một màn sương mù xám xịt.
Quân Vô Cực nhíu mày, cảnh giác nhìn vào trong làn sương.
Vương Nô dường như càng sợ hãi hơn, thân thể hắn run rẩy không ngừng, miệng không ngớt kêu la, liên tục yêu cầu Quân Vô Cực thả hắn ra.
Quân Vô Cực đương nhiên không nghe theo, nàng cảnh giác quan sát đám sương mù một lúc lâu, còn sử dụng Linh Nhãn và thần thức, phát hiện bên trong sương mù không có thứ gì kỳ lạ, chỉ là bản thân làn sương này có tác dụng cách ly thần thức.
Nó cũng ảnh hưởng đôi chút đến Linh Nhãn của nàng, dù mở Linh Nhãn, nàng cũng không nhìn rõ lắm.
Dù vậy, Quân Vô Cực vẫn không có ý định lùi bước.
Nàng lôi theo Vương Nô nửa sống nửa chết, từng bước tiến vào màn sương xám xịt.
Dần dần, sương mù càng lúc càng đặc, tầm nhìn càng thấp.
Xung quanh âm u tối tăm, toát ra một cảm giác âm trầm.
Ánh mắt Quân Vô Cực lóe lên, nàng đã có chút phỏng đoán về thanh thần kiếm được đồn đại.
Tuy nhiên, nàng không phát hiện ra rằng chiếc Ngự Hồn Địa cài trên búi tóc như một chiếc trâm đang không ngừng hấp thụ sương mù xung quanh.
Bởi tốc độ hấp thụ của nó rất chậm, lại thêm sương mù không ngừng chuyển động, Quân Vô Cực không nhận ra.
Vương Nô không biết từ lúc nào đã im bặt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt hắn đã trợn ngược lên, trông vô cùng quỷ dị.
Đi một đoạn, phía trước không còn lối.
Hiện ra trước mắt Quân Vô Cực là một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Trong vực thẳm đen kịt một màu, chẳng thấy gì.
Nhưng Quân Vô Cực lại có linh cảm rằng Tạ Lưu Cảnh đã xuống đó rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1139-canh-tuong-nay-quy-di-cuc-do.html.]
Tiếc rằng phía dưới quá sâu, lại tối đen như mực, căn bản không biết dưới đó có thứ gì.
Quân Vô Cực nhìn một lúc, nhặt mấy hòn đá xung quanh ném xuống từng viên một, lắng nghe tiếng vang.
Nàng muốn xem vực thẳm này sâu đến mức nào.
Nào ngờ, đá ném xuống lại chẳng có tiếng vọng nào!
Quân Vô Cực chỉ có thể đoán rằng vực thẳm này rất sâu, muốn xuống phải tính toán kỹ càng.
Nhưng ngay lúc nàng ném đá, Vương Nô bị ném sang một bên đã đứng dậy trong im lặng.
Cảnh tượng này quỷ dị cực độ.
Tứ chi của hắn rõ ràng đã bị Quân Vô Cực phế bỏ, lý ra không thể đứng dậy, chỉ động đậy một chút cũng đau đớn vô cùng.
Vậy mà lúc này hắn lại đứng lên như không có chuyện gì.
Cũng không hẳn là không có chuyện gì, bởi tư thế của hắn cực kỳ cứng nhắc, nhìn là biết không bình thường.
Quỷ dị hơn nữa là đôi mắt hắn trợn ngược lên, chỉ lộ ra phần lòng trắng ghê rợn.
Quân Vô Cực đang định tìm dây thừng, đột nhiên nhận thấy bất ổn.
Nàng quay người lại, chính diện thấy Vương Nô lao thẳng về phía mình!
"Khốn khiếp!"
Quân Vô Cực thầm chửi trong lòng, nhanh chóng né tránh.
Phía sau nàng là vực thẳm, nếu bị Vương Nô đánh trúng, rất có thể sẽ rơi xuống.
Mộng Vân Thường
Ai ngờ, tốc độ của Vương Nô lại nhanh đến kinh người!
Lúc này hắn rõ ràng không còn là người bình thường, mà giống như một xác c.h.ế.t bị khống chế, không ngừng lao về phía Quân Vô Cực.
Quân Vô Cực c.h.é.m một kiếm vào người hắn, lập tức chặt đứt nửa cánh tay.
Vết thương m.á.u phun ra xối xả, nhưng Vương Nô dường như không cảm thấy đau đớn, vẫn tiếp tục lao tới.
Quân Vô Cực tức giận đến mức mặt đen sạm lại.