Quân Vô Cực tức đến mức    chuyện, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Trên bàn chỉ  một bộ bát đũa, nếu nàng  ăn nhanh,  lẽ ngay lập tức sẽ  tên thiếu niên tính tình  xa  cướp mất!
Quả nhiên, khi Tạ Lưu Cảnh ăn xong đậu hũ non, phát hiện Quân Vô Cực  bắt đầu ăn, mà  bàn chỉ  một bộ bát đũa, sắc mặt  lập tức khó coi.
Quân Vô Cực lén liếc  , thấy  tức giận vì   bát đũa,  khỏi  bật .
Ai ngờ ngay lúc nàng đắc ý, Tạ Lưu Cảnh  lấy  một bộ bát đũa mới!
Bộ bát đũa  còn vô cùng đặc biệt,  bộ đều   từ ngọc trắng mịn màng như mỡ dê, cực kỳ tinh xảo và lộng lẫy.
Quân Vô Cực sửng sốt một chút,  nhịn  : "Ngươi  mang theo bát đũa bên ." Cần chuẩn  kỹ lưỡng đến  !
Tạ Lưu Cảnh  chút khách khí xới cơm,  ăn  : "Đồ bên ngoài  chê bẩn, dùng  quen."
Quân Vô Cực: "..." Lúc ăn   thấy ngươi chê bẩn!
Đột nhiên, Tạ Lưu Cảnh gắp một cọng giá đỗ trong món rau trộn: "Đây là cái gì?"
Quân Vô Cực  thèm trả lời, lặng lẽ ăn phần của .
Nàng sợ nếu tiếp tục  chuyện, sẽ  Tạ Lưu Cảnh chọc tức đến c.h.ế.t mất.
Tạ Lưu Cảnh  nhận  câu trả lời,  chút  vui, nhưng khi  thấy dáng vẻ ăn uống của Quân Vô Cực,   âm thầm nhẫn nhịn.
Khuôn mặt Quân Vô Cực là khuôn mặt bánh bao tròn trịa, nhưng miệng  nhỏ nhắn, khi ăn, khuôn mặt bánh bao dường như càng tròn hơn.
Tạ Lưu Cảnh  đôi tay nhỏ nhắn của nàng cầm đũa, gắp thức ăn đưa  miệng nhỏ, trái tim  lập tức mềm ,  cách nào nổi giận với nàng.
Hắn âm thầm suy nghĩ một chút, đột nhiên  chút mong đợi những ngày tháng Quân Vô Cực ở bên cạnh .
Thật kỳ lạ,  đây    cảm thấy trẻ con  đáng yêu đến  nhỉ?
Mộng Vân Thường
 những đứa trẻ  từng gặp  đây đều quá  xí, chỉ  tiểu nha đầu  mắt  là dễ  hơn cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-112-mot-mat-khac-cua-my-thieu-nien-2.html.]
Tiểu nha đầu  cũng  gan lớn vô cùng,  giống những đứa trẻ khác, hễ gặp chuyện là  lóc ầm ĩ, khiến   phiền não vô cùng.
Chỉ là gan quá lớn, dám đối xử với  như ,   nhất định  dạy dỗ cho kỹ.
Xem nàng còn dám !
Hai  mỗi  một ý nghĩ, bàn đầy thức ăn   từ lúc nào  hết sạch.
Tạ Lưu Cảnh lập tức trở mặt: "Thư ngươi cũng  xong , cơm tối cũng ăn xong , ngoan ngoãn  theo  ."
Quân Vô Cực lặng lẽ đặt bát xuống, thăm dò hỏi: "Ngươi  đưa   ? Sau    thể trở  ? Nếu  mãi  về,   chắc chắn sẽ lo lắng lắm."
Tạ Lưu Cảnh khịt mũi, hào phóng : "Nếu ngươi  thể   vui,  lẽ khi  vui sẽ thả ngươi về."
"Ừ." Quân Vô Cực nhận  câu trả lời mong ,  thăm dò hỏi, "Có thể mở phong ấn đan điền của  ? Ta còn nhỏ,  yếu ớt như , chắc chắn sẽ kéo chân ngươi đấy."
Tạ Lưu Cảnh   mắc bẫy, túm lấy cổ áo Quân Vô Cực ném nàng lên lưng hổ trắng: "Với ngươi, còn  đủ tư cách kéo chân , nếu   chịu tội thì ngoan ngoãn một chút."
Quân Vô Cực bực bội phùng má, liếc  bức thư  bàn, đành  ngoan ngoãn theo Tạ Lưu Cảnh rời khỏi Vô Ưu trang.
Hai  một hổ rời  trong im lặng, Quân Vô Cực suốt đường   một lời,  hề gây phiền phức cho Tạ Lưu Cảnh.
Nàng như , Tạ Lưu Cảnh  cảm thấy  thoải mái, hiếm hoi sinh  một chút áy náy, còn ngượng ngùng an ủi: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn,  sẽ  đối xử tệ với ngươi ."
Nói xong,  lẽ  cảm thấy câu    đủ chân thành, liền lấy  một sợi dây chuyền, đeo lên cổ Quân Vô Cực.
Quân Vô Cực kinh ngạc tròn mắt, sợi dây chuyền   là một linh khí phòng ngự!
Lại còn là thượng phẩm!
Quá hào phóng  chứ?
 
Chú thích: Kiểm tra kỹ ,  đây   đủ rõ, nên bổ sung một chút. Nam chính chỉ là  miệng  một đằng lòng nghĩ một nẻo, sợi dây chuyền đeo cho nữ chính là linh khí phòng ngự, vì nữ chính đan điền  phong ấn,  lo lắng nàng  thể tự bảo vệ , nên  đeo cho nàng.