________________________________________
Giang Bắc Từ dẫn hai người vừa bước vào sân nhà Giang Hùng, một thiếu nữ liền bước ra.
Cô ta không xinh đẹp bằng Giang Bắc Từ, nhưng bù lại có làn da trắng nõn, nhìn đã biết là được nuông chiều từ nhỏ.
"Giang Bắc Từ, ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ lại muốn quyến rũ huynh trưởng của ta?"
Giọng điệu thiếu nữ đầy chua ngoa, nhưng vừa nói đến đây, cô ta đã nhìn thấy Quân Vô Cực và Tạ Lưu Cảnh. Khuôn mặt bình thường bỗng đỏ ửng lên.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Cảnh, ánh mắt không giấu nổi sự thèm muốn: "Ngươi... ngươi chính là người ngoại tộc mà mọi người nhắc đến?"
Còn Quân Vô Cực, cô ta cố ý lờ đi.
Nhưng Tạ Lưu Cảnh chẳng thèm để ý đến cô ta.
Tính cách của hắn lạnh lùng, bản tính lại kiêu ngạo.
Trên đời này, người có thể khiến hắn để mắt quá ít, Quân Vô Cực là duy nhất được hắn đặt trong lòng.
Ngay cả với Tạ Vân Huy và Triệu Linh Tuyên, tình cảm của hắn cũng rất hạn chế.
Trước khi gặp Quân Vô Cực, chỉ có sư phụ Mân Hoa là người có chỗ đứng trong lòng hắn.
Nhưng sau khi gặp nàng, Mân Hoa cũng bị đẩy ra ngoài.
Một thiếu nữ bộ lạc nhỏ bé, Tạ Lưu Cảnh liếc cũng chẳng thèm, huống chi là để ý?
Thiếu nữ này tên là Thủy Thái, con gái của Giang Hùng và Thủy Vân.
Từ nhỏ, cô ta đã được Thủy Vân dạy y thuật và vẽ bùa.
Thủy Vân tuy giấu nghề với người khác, nhưng với con gái mình lại hết mực cưng chiều, luôn tận tay chỉ dạy.
So ra, Thủy Thái may mắn hơn Giang Bắc Từ rất nhiều.
Giang Bắc Từ từ nhỏ đã thích vẽ bùa và học y thuật, nhưng Thủy Vân nào chịu dạy?
Chỉ nói Giang Bắc Từ không có thiên phú, rồi đuổi đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1096-mot-niem-thanh-phat-mot-niem-thanh-ma-3.html.]
Những người khác trong bộ lạc muốn theo học Thủy Vân cũng phải trả giá không nhỏ, nhưng dù có nỗ lực đến đâu, thứ họ học được cũng rất hạn chế.
Mỗi lần Giang Bắc Từ lén lấy bút tập vẽ bùa, Thủy Tú nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Nếu năm đó bà học được y thuật và vẽ bùa, con gái bà đâu phải chịu khổ, muốn học cũng không được?
Chính vì chuyện này, Giang Bắc Từ và Thủy Thái từ nhỏ đã không hợp nhau.
Ghen tị chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Thủy Thái được Thủy Vân nuông chiều quá mức, trở nên lười biếng.
Cô ta có điều kiện tốt nhất để được Thủy Vân tận tay dạy y thuật và vẽ bùa, nhưng chẳng bao giờ biết trân trọng, chỉ làm qua loa cho xong.
Đến giờ, Thủy Thái cũng chỉ học được chút da lông.
Ấy vậy mà, Thủy Thái biết Giang Bắc Từ thích y thuật và vẽ bùa, còn Thủy Vân cố ý không dạy, nên thường lấy chuyện này để chế nhạo nàng.
Mở miệng là nói Giang Bắc Từ không có thiên phú.
Giang Bắc Từ sao không giận cho được?
Vừa thấy Thủy Thái, nàng đã nổi giận, bước tới chặn trước mặt, lạnh giọng nói: "Nhìn cái gì? Người ta là đại nhân vật từ bên ngoài tới, là người mà ngươi có thể tùy tiện nhìn sao? Nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!"
Lời nói tuy hung dữ, nhưng thực ra chỉ là dọa Thủy Thái mà thôi.
Dù không ưa tính cách của Thủy Thái, nhưng Giang Bắc Từ chưa đến mức thật sự móc mắt cô ta.
Thủy Thái chẳng chút sợ hãi, ngược lại ưỡn n.g.ự.c đã phát triển khá tốt: "Móc mắt ta? Ngươi dám móc thử xem?"
"Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Phụ thân ngươi đã thành phế nhân rồi, ngươi dám động đến ta một ngón tay không?"
"Có tin ta bảo phụ thân đày ngươi đi làm nô lệ không? Trong bộ lạc này, đàn ông già không vợ nhiều vô số kể!"
Lời nói vừa độc vừa ác, khiến Quân Vô Cực và Tạ Lưu Cảnh đồng thời nhíu mày.
Ngọn lửa giận dữ vốn bị Giang Bắc Từ kìm nén bỗng bùng cháy.
Nàng túm lấy Thủy Thái: "Ngươi tìm chết!"
Mộng Vân Thường