Những ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nâng cằm bầu bĩnh của Quân Vô Cực, khuôn mặt đeo mặt nạ bạc đột nhiên áp sát : "Tiểu nha đầu, ngươi   nên cảm ơn ngươi thế nào đây?"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "cảm ơn".
Quân Vô Cực ngây   , theo bản năng ôm lấy cổ tay thiếu niên, như thể  dọa sợ hãi: "Ngươi... ngươi  g.i.ế.c  ? Ta...  còn nhỏ như , ngươi thật sự nỡ lòng ?"
"Ta vốn là  g.i.ế.c   chớp mắt,  gì mà  nỡ?" Giọng thiếu niên lạnh lùng, "Ngươi  xem... ngươi  c.h.ế.t thế nào? Dung mạo của ngươi cũng tạm ,  là  biến ngươi thành búp bê khống chế mang theo bên  nhé?"
Quân Vô Cực run lên, tỏ  vô cùng sợ hãi: "Bú... búp bê khống chế? Cái đó... là cái gì ?"
"Là..." Thiếu niên  định , đột nhiên nhíu mày, ánh mắt đanh   chằm chằm  Quân Vô Cực, "Ngươi   gì với ?"
Vẻ sợ hãi  mặt Quân Vô Cực trong chốc lát tan biến, nàng từ từ nở nụ , tay siết chặt cổ tay thiếu niên, từng chút một đẩy ngón tay   khỏi cằm : "Vừa nãy ngươi chẳng  đắc ý ? Còn  biến  thành búp bê khống chế? Hả?"
Thiếu niên trừng mắt  nàng, trong đôi mắt như  ngọn lửa lóe lên: "Ngươi dám hạ độc !"
"Đó là do ngươi tự chuốc lấy!" Quân Vô Cực  , đột nhiên kéo ghế  lên, giơ tay định lột mặt nạ của thiếu niên, "Một đại trượng phu,  còn đeo mặt nạ, chẳng lẽ mặt mày quá  xí  dám cho  khác  ?"
Ngay lập tức, chiếc mặt nạ  nàng lột xuống, lộ  khuôn mặt yêu nghiệt khó phân biệt nam nữ của thiếu niên.
Có lẽ vì quá tức giận, gương mặt thiếu niên ửng đỏ, đôi môi cũng vì sung huyết mà trở nên càng thêm rực rỡ, như thể nhuộm máu.
"Chà!" Quân Vô Cực cố ý thốt lên đầy kinh ngạc, tay nhỏ nhắn của nàng lướt nhẹ  khuôn mặt thiếu niên, "Hóa  là một tiểu tỷ tỷ ? Dung mạo  quá nhỉ. Hay là ngươi ở   vợ  ? Ta thích nhất những mỹ nhân như ngươi ."
"Ngươi——" Thiếu niên rõ ràng  từng  sỉ nhục như ,  tức giận hét lên, "Ngươi mù ? Ta   là nữ nhân ? Ta rõ ràng là nam nhi!"
"Đàn ông? Làm   thể? Rõ ràng là một tiểu tỷ tỷ xinh  mà." Quân Vô Cực    cố ý sờ n.g.ự.c của thiếu niên, tỏ vẻ nghi hoặc: "Ủa? Sao  phẳng lì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-108-ben-bo-vuc-bi-danh-1.html.]
Thiếu niên khịt mũi: "Ta là đàn ông, đương nhiên là phẳng !"
"Không thể nào! Chắc chắn là ngươi bó n.g.ự.c ! Ta  kiểm tra mới ."
"Ngươi dám!"
Quân Vô Cực nắm chặt vạt áo của .
Thiếu niên sợ hãi đến mức biến sắc: "Này, ngươi dừng tay  ngay! Ngươi là con gái,    thế!"
"Xoẹt!"
Vạt áo của thiếu niên  kéo , lộ  lớp áo lót màu trắng như tuyết.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng  thấy Quân Vô Cực bắt đầu lột lớp áo lót của ,  khỏi hoảng hốt: "Dừng tay !"
Quân Vô Cực giả vờ   thấy, nhanh chóng kéo lớp áo lót của  , lộ  chiếc áo trong mềm mại ôm sát cơ thể.
Nàng khinh khỉnh liếc  thiếu niên: "Ngươi mặc nhiều lớp quá, còn bảo   là nữ nhân."
Mộng Vân Thường
Thiếu niên trừng mắt  chằm chằm  Quân Vô Cực, thấy nàng nắm lấy chiếc áo trong, đột nhiên lạnh lùng : "Nếu ngươi dừng tay ngay bây giờ, vẫn còn kịp."
Quân Vô Cực nở nụ  ngọt ngào với : "Tiểu tỷ tỷ, ngươi đang ngại ngùng ? Ta  mà,  thể con gái  thể tùy tiện cho  khác xem . Nếu ngươi sợ    gả ,  sẽ cưới ngươi nhé."
Nói xong, nàng nhanh chóng kéo chiếc áo trong của  , lộ  bộ n.g.ự.c phẳng lì trắng như ngọc.
"Chà!" Quân Vô Cực  một  nữa thốt lên kinh ngạc, còn thò tay sờ : "Thật sự là phẳng lì."