________________________________________
Thiên Vô Cực trừng mắt nhìn chằm chằm vào Quân Vô Cực, ánh mắt đầy hằn học: "Ngươi là ai?"
Quân Vô Cực khẽ mỉm cười, giọng đầy châm biếm: "Ngươi đoạt linh quả bạn sinh của ta, lại không biết ta là ai?"
Nghe vậy, Thiên Vô Cực bỗng hoảng hốt: "Đừng có nói bậy! Ai lại đi đoạt linh quả bạn sinh của ngươi? Một tạp chủng như ngươi, ta thèm nhìn tới sao? Ngươi xứng sao?"
Quân Vô Cực không tranh cãi, chỉ lạnh lùng đáp: "Ngươi không nhận cũng được, dù sao thứ thuộc về ta, không ai cướp nổi. Dám cướp, ta sẽ bắt kẻ đó trả lại gấp bội!"
Những người xung quanh nghe cuộc đối thoại, lòng dần nổi lên nghi hoặc.
Người đi cùng Thiên Vô Cực biến sắc, một nam tử Linh Thánh hừ lạnh, ánh mắt khinh bỉ nhìn Quân Vô Cực: "Ngươi chính là tạp chủng đó?"
Quân Vô Cực không chút nhượng bộ, đáp lại: "Còn ngươi chính là lão già vô liêm sỉ kia?"
"Lớn gan!" Nam tử nổi giận, gương mặt tuấn tú đen như mực, "Một tạp chủng, dám ở đây nói bậy!"
Mộng Vân Thường
Quân Vô Cực cười lạnh: "Ta là tạp chủng nhưng ta tự hào, không như ngươi, nhìn đã thấy man rợ."
Mở miệng là "tạp chủng", thật coi nàng dễ bắt nạt sao!
Nam tử định mắng lại, người bên cạnh đã ngăn lại: "Cần gì lời qua tiếng lại? Tạp chủng vốn không đáng sống, g.i.ế.c đi là xong."
Lời vừa dứt, hắn đã giơ tay vồ về phía Quân Vô Cực.
Quân Vô Cực đứng im, ánh mắt khinh thường như đang nhìn một kẻ hề.
Cùng lúc, Quân Hạo và Tạ Lưu Cảnh đồng loạt ra tay.
Hai người lướt tới, chắn trước mặt Quân Vô Cực, cùng xuất chiêu!
Nam tử kia cười nhạt: "Hai kẻ không biết trời cao đất dày!"
Một Linh Đế, một Linh Tôn, dám ngăn hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-1071-thien-dich-cua-so-menh-2.html.]
Hắn đã mường tượng cảnh hai người này tan xương nát thịt.
Nhưng—
"Đừng đứng nhìn nữa, cùng ra tay!" Quân Vô Cực quát lạnh, lao thẳng về phía Thiên Vô Cực.
Vị Linh Thánh còn lại biến sắc: "Tiểu tử dám!"
Hắn vội chắn trước mặt Thiên Vô Cực, nhìn Quân Vô Cực đầy chế giễu.
Hải Thủy khẽ cười, trong nháy mắt hóa thành nguyên hình, há miệng nuốt chửng hắn vào bụng.
Hải Bá gầm lên sung sướng, cũng trở về dáng vẻ khổng lồ, lao vào đám Linh Tôn, thân hình to lớn hất văng họ ra xa.
Thiên Vô Cực kinh hãi nhìn cảnh tượng, không thể tin nổi mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Không thể nào!
Sao lại thế này được?
Quân Vô Cực chỉ có bốn người, còn nàng có tới hai Linh Thánh và mười hai Linh Tôn!
Lẽ ra họ phải áp đảo, vì sao...
Chỉ trong chớp mắt, cục diện đã đảo ngược hoàn toàn?
Nỗi sợ trong lòng Thiên Vô Cực càng lúc càng lớn, trong lúc hoảng loạn, đầu óc nàng gần như không còn tỉnh táo.
Nàng trừng mắt nhìn Quân Vô Cực, giận dữ hét lên: "Tạp chủng như ngươi dám cấu kết với hải yêu! Ngươi đáng chết! Ta g.i.ế.c ngươi!"
Trong tay nàng lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, linh quang lấp lánh, rõ ràng là...
"Tiên kiếm? Thiên Nhân tộc quả nhiên thâm hậu." Quân Vô Cực cười nhạt, tiến đến trước mặt nàng, "Dù chỉ là hạ phẩm tiên kiếm, nhưng ở thế giới này cũng thuộc hàng đỉnh cao. Đáng tiếc..."
Thiên Vô Cực tức giận đến mất lý trí: "Chết đi!"