Quân Vô Cực  cảnh giác  kinh hãi, trong phòng   ! Mà nàng  chỉ phát hiện   khi  mở cửa!
Nếu kẻ  mang ác ý, trong khoảnh khắc nàng mở cửa  lấy mạng nàng, thì giờ  nàng ...
Vừa thốt  ba chữ "Ngươi là ai?", sắc mặt Quân Vô Cực dần dần biến đổi.
Nàng   lai lịch của đối phương, nhưng kẻ   thể khiến nàng     , chắc chắn thực lực  cao hơn nàng!
Thật đáng chết, tuổi của nàng bây giờ vẫn còn quá nhỏ.
Tu luyện mới chỉ  vài ngày, nàng lấy gì để đấu với đối phương?
May mắn , nàng  chuẩn  sẵn sàng.
Quân Vô Cực từng bước tiến  phòng, ánh mắt đăm đăm  chằm chằm   đàn ông đang   bàn.
Khoan , đàn ông?
Quân Vô Cực khẽ nheo mắt, trong đôi mắt lấp lánh dường như  ánh sáng lóe lên.
Người đàn ông đó đeo một chiếc mặt nạ bạc lộng lẫy, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi, đôi môi và cằm.
Dù , vẫn  thể nhận  đường nét khuôn mặt của  cực kỳ  hảo, đôi mắt thâm thúy.
Sau khi Quân Vô Cực mở linh nhãn, chiếc mặt nạ  dường như trở nên vô hình, khiến nàng  rõ chân tướng của đối phương.
Người  dù ăn mặc chín chắn,  hình cũng khá cao lớn, nhưng giữa đôi mày vẫn lộ  hai ba phần non nớt, rõ ràng là một thiếu niên!
Lại còn  vẻ ngoài yêu nghiệt, đôi mắt chính là mắt đào hoa đầy quyến rũ!
Vì còn trẻ, khuôn mặt của  so với đàn ông trưởng thành  thêm vài phần mềm mại,  qua  chút  phân biệt  nam nữ.
Nếu lớn thêm vài tuổi nữa, chắc sẽ  hơn.
Quân Vô Cực  khỏi lén đoán già đoán non, chẳng lẽ tên  tự ti vì ngoại hình quá nữ tính nên mới đeo mặt nạ giả   lớn ?
Thật là trẻ con!
Vừa ngắm nghía mỹ nhân, nàng  bước về phía .
Trên mặt tỏ  ngây thơ: "Tiểu ca ca, ngươi là ai ? Chiếc mặt nạ   quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-107-lan-dau-gap-go-6.html.]
Vừa  đến đây, nàng   thấy con mèo trắng nhỏ  đang   chân thiếu niên,   dùng giày đạp nhẹ lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Chà, con mèo  thật là khổ,  trách nó bỏ trốn.
Chủ nhân của nó, xem  chẳng  thứ gì  .
Đã tìm  mèo ,   chịu rời ?
Lại cố ý ở đây chờ nàng.
Chẳng lẽ cảm thấy áy náy,  thanh toán tiền thức ăn cho nàng ?
Dùng đầu gối nghĩ cũng  là  thể nào!
Thiếu niên đeo mặt nạ đặt chén ngọc trắng xuống, đôi mắt sâu thẳm  thẳng  Quân Vô Cực: "Ngươi  gọi  là gì?"
Tiểu ca ca? Giả vờ giỏi thật đấy!
Nếu  từng thấy chân mặt của nàng,  lẽ    lừa .
Con nhỏ , tuổi  lớn mà mưu mô  nhiều!
"Không thể gọi ngươi là tiểu ca ca ?" Quân Vô Cực ngước mắt   đầy vẻ tội nghiệp, "Vậy... tiểu thúc thúc?"
Vừa , nàng  tiến  gần, tay nắm lấy ống tay áo rộng của thiếu niên: "Tiểu thúc thúc, con mèo nhỏ  là ngươi nuôi ? Nó ăn nhiều lắm, cá nướng mà  vất vả   đều  nó ăn hết ."
Vậy nên, ngươi là chủ nhân của nó,  nên biểu thị một chút ?
Quân Vô Cực tròn mắt  thiếu niên đeo mặt nạ, ánh mắt đầy mong đợi.
Thiếu niên đeo mặt nạ  nàng chằm chằm, bỗng khẽ  một tiếng: "Ngươi  ... nó ăn cá nướng của ngươi?"
Quả nhiên là một đứa nhỏ gan lớn,   tự  tìm đến tận nơi, mà nàng dám đòi nợ !
Quân Vô Cực trong lòng cảm thấy bất , cố ý nhấn mạnh: "Những con cá đó đều là  vất vả nướng đấy!"
Nàng  khổ cực như , lẽ nào tên khốn  còn dám trở mặt?
Mộng Vân Thường
Sự thực chứng minh,  thật sự dám!
Chỉ   : "Ta đang thắc mắc...  nó   đau bụng, hóa  là do cá nướng của ngươi."